Ta rót trà cho bà, làn khói trà nhẹ nhàng lan tỏa, lá trà lên xuống: "Ý của Đại trưởng công chúa là sao?"
“Chúng ta đã âm thầm trao đổi thư tín bao năm, ngươi không cần phải vòng vo nữa.” Bà ấy khẽ dùng nắp ly trà gạt bọt, từ tốn nhấp một ngụm.
“Những chuyện này, nếu Đại trưởng công chúa không nhắc đến, sẽ chẳng ai biết được. Ta thà làm một Chung Quý phi không biết sự đời, nhận sự bảo bọc của Hoàng thượng.” Ta nhấc mí mắt, rồi lại hạ xuống.
Đại trưởng công chúa có phần không hiểu: “Ngươi đã làm nhiều điều cho Hoàng thượng đến vậy, lẽ nào không muốn để ngài biết sao?”
“Chàng đã từng hết lòng vì ta, chỉ mong ta có thể quên chàng hoàn toàn, sống một đời bình yên, không còn liên quan đến chàng nữa.”
Câu nói ấy nhẹ bẫng, nhưng lại lướt qua bảy, tám năm tháng ngày ngắn ngủi mà chúng ta có bên nhau.
“Ngài ấy tìm ra bí thuật phù sinh, mong ngươi có thể quên đi. Còn ngươi thì lại tự đẩy mình vào nguy hiểm, gả vào nhà họ Bùi, rồi lén chuyển thư tín qua tay ta, để giúp ngài ấy trở về Yên Kinh. Ta cũng không ngờ, trên đời lại có những người si tình như hai người các ngươi…” Đại trưởng công chúa cảm thán.
Trước khi rời đi, bà để lại lời nhắn: “Ngày sau nếu gặp khó khăn, có thể cử người đến truyền lời.”
Sau khi Đại trưởng công chúa rời đi, ta nằm xuống chiếc giường mềm mại, rồi dần thiếp đi, mơ một giấc mơ thật dài.
Trong giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-gia-voi-de-vuong/3743804/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.