Lúc nhận được thông báo điều đi của tổng công ty là vào thời điểm cuối tuần trước, lúc ấy nghe được tin tức, trong nháy mắt có một loại cảm giác muốn khóc.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Chu Tuấn trúng tuyển vào một công ty điện tử tên là Thiên Đích Nhân. Vốn tưởng rằng có thể ở lại tổng công ty, ở cùng một thành phố với Tần Sở, nhưng lại không nghĩ rằng mình bị điều đến chi nhánh công ty. Tuy hai thành phố chỉ cách nhau hơn bốn giờ di chuyển, nhưng hai người bộn bề công việc, thành ra rất khó gặp mặt nhau. Cũng bởi vì như thế, trong ba năm xa cách này, vì muốn được điều đến tổng công ty, Chu Tuấn làm việc vô cùng cực lực. Bình thường hắn đều mượn cơ hội đến tổng công ty làm việc mới có thể gặp Tần Sở, có đôi lần ngẫu nhiên Tần Sở đến chỗ Chu Tuấn, anh sẽ đi gặp mặt hắn.
Khi đó, Tần Sở đã tiếp quản chức vị của ba anh, đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc tập đoàn Tuần Thịnh. Mới vừa tốt nghiệp đại học, tuổi còn trẻ mà phải phụ trách hoạt động của mấy chục chi nhánh, vất vả là điều không nói ra nhưng ai cũng biết. Chu Tuấn cũng không phải là loại người không biết xấu hổ mà bắt anh phải đặc biệt đến thăm mình.
Lúc này tâm trạng hắn tốt lắm, sau này mỗi ngày đều có thể ở cùng nhau rồi. Tuy rằng công ty có cung cấp chổ ở cho nhân viên, nhưng hai người ở chung với nhau sẽ tiện hơn phải không?
Tần Sở chỉ ở một mình, không biết có chăm sóc tốt cho bản thân không nữa. Vẫn là không nên nói tin này cho anh ấy biết, nếu không, anh mà biết mình vì muốn được điều đến tổng bộ mà từ bỏ chức vụ quản lí, nhất định sẽ chê cười hắn.
Trong lòng một bên tính toán, một bên làm thủ tục rời chức vụ. Mất một lúc lâu sau mới hoàn thành thủ tục rườm rà này.
Ngày hôm qua sau khi thu dọn quần áo đồ vật linh tinh để chuyển đến tổng bộ bên kia thì phải tham gia bữa tiệc chia tay mà các đồng nghiệp dành riêng cho mình. Hôm nay sáng sớm lại ngồi trên xe buýt. Chịu xóc nảy hơn bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng mới đến được chỗ ở của Tần Sở, đến
Thiếu niên liền lộ ra biểu tình thoải mái.
“Vào đi.”
Chu Tuấn tiến vào sau khi đóng cửa phòng.
“Anh Tần đang tắm, anh ngồi đợi một lát đi. Mới hơn mười giờ, còn sớm a. Khốn kiếp, tôi đi ngủ tiếp đây.”
Cậu ta nói xong thì xoay người đi vào phòng ngủ. Cửa phòng ngủ khép lại, để Chu Tuấn một mình ở bên ngoài.
Không tồi. Mạnh mẽ làm sao, Tần Sở có nhu cầu tình dục cao.
Chu Tuấn chuyển ánh mắt vào phòng khách.
Gối sô pha bị rơi trên mặt đất, bên cạnh là bình hoa nằm lăn lộn, đóa hoa rơi trong nước, cánh hoa dập nát, rải lung tung. Bàn trà nghiêng theo một góc độ rất buồn cười, một bộ áo lót ở trên bàn, mặt trên còn một đôi gối dựa.
Chu Tuấn giống như cả người đều bị rơi vào hầm băng, đột nhiên lạnh run.
Thiếu niên xinh đẹp kia là tình nhân mới của anh sao? Chẳng qua mới ba tháng không gặp thôi mà. Hay là… Trước kia đã có nhưng chỉ là che giấu hắn mà thôi?
Không phải không có băn khoăn về quan hệ của hai người, nhưng hắn muốn tin tưởng người mà hắn yêu. Mặc kệ anh có bao nhiêu vĩ đại, bao nhiêu thu hút với người khác, anh vẫn là Tần Sở của riêng hắn.
Trong lúc nhất thời xúc động, chỉ là không cam lòng rời đi như vậy. Hoảng hốt đến khi nghe được tiếng mở cửa. Cái thanh âm mà hắn đã quyến luyến nhiều năm qua truyền tới.
“Tiểu Thần, dậy rồi sao? Sao hôm nay dậy sớm thế.”
Tắm rửa xong, Tần Sở chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc vẫn còn ướt, bọt nước dính trên cơ ngực khỏe mạnh màu đồng cổ, mang theo một loại nam tính mị lực thu hút người khác.
Cứ nhìn anh như vậy, mà không thể hỏi được gì. Chu Tuấn bi ai phát hiện, đến tư cách chất vấn hắn cũng không có. Cho dù thầm mến bốn năm, quen nhau ba năm, nhưng hắn, Tần Sở, cho tới bây giờ đều không có quan hệ rõ ràng.
Tần Sở rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Chu Tuấn, trên gương mặt tuấn nhã xẹt ngang qua một tia kinh ngạc, nhưng lập tức bị nụ cười ôn nhã che dấu.
“Tuấn, sao lại đến đây lúc này. Em mà gọi điện thoại cho tôi trước, tôi đã tới đón em rồi.” Anh đi đến trước người Chu Tuấn, vuốt ve mái tóc trên trán hắn.
“Mệt không? Tôi đi pha cà phê cho em nhé.”
Chu Tuấn rũ mi mắt, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.
Mình là cái gì trong lòng Tần Sở? Anh thậm chí cũng không màng giải thích.
“Nam hài kia là tình nhân mới của anh sao?” Anh đã không đề cập tới thì tôi đây nhắc tới.
Tần Sở dừng bước, xoay người lại, ngừng một lúc.
“Đã quen mấy tháng rồi?”
Thấy Chu Tuấn mở miệng, bước lên phía trước ngăn anh, anh vội vàng nói.
“Tuấn, chúng tôi chỉ là ở cùng nhau thôi. Không có gì hết. Tôi biết em không ngại. Trước kia ở đại học, tôi cũng quen nhiều tình nhân, em cũng biết rồi mà.”
Tôi biết, nhưng đó là trước khi tôi và anh yêu nhau. Tôi đã cho rằng sau khi yêu nhau rồi, anh sẽ không còn chơi bời như vậy nữa. Tôi đã nghĩ, trong lòng anh, tôi là duy nhất.
Chu Tuấn ngước lên, nhìn thẳng vào Tần Sở.
“Nói như thế, tôi cũng là một trong những tình nhân của anh phải không?”
Tần Sở đưa tay vuốt ve trán Chu Tuấn.
“Tuấn, tôi yêu em, cho nên đừng cau có nữa được không?”
“Yêu?” Chu Tuấn cười lạnh chỉ vào phòng ngủ.
“Anh nói anh yêu tôi, vậy mà anh lại lên giường với người khác! Anh xem tôi là cái gì?”
Mệt nhọc khẩn trương trải qua mấy giờ xe buýt biến thành phẫn nộ. Tim lạnh băng bỗng chốc hóa thành lửa giận, bốc cháy dữ dội.
Nụ cười của Tần Sở đã có phần cứng ngắc.
“Tuấn, có được một chuyến thăm không phải dễ dàng, chúng ta đừng cãi nhau như vậy được không? Em cũng biết, từ khi chúng ta quen nhau đến nay, tôi vẫn là như vậy. Tôi thích cậu trai kia, cậu ta rất đáng yêu. Nhưng không có nghĩa là tôi không yêu em. Tôi vẫn đối tốt với em mà? Với tôi mà nói, hai người là hai vị trí khác nhau. Nhưng không hề mâu thuẫn.”
Chu Tuấn kinh ngạc nhìn người hắn yêu trước mắt. Đây thật sự là người mà mình muốn dắt tay đi đến suốt đời sao? Tại sao mỗi lời của anh mình đều nghe không hiểu? Yêu, còn có thể phân biệt thứ hạng sao?
Anh vẫn luôn chăm sóc tôi, đối xử tốt với tôi. Nhưng đây là cái mà anh gọi là yêu sao?
“Nói như thế, anh còn có những tình nhân khác nữa phải không?" Nhớ tới chuyện cũ thời đại học, Chu Tuấn ngây thơ hỏi.
Tần Sở nhăn mặt nhíu mày.
“Trước kia có mấy người, nhưng không liên hệ được một thời gian dài rồi.” Ngừng lại, Tần Sở tiến lên ôm lấy Chu Tuấn, tựa đầu vào cổ hắn, ôn nhu nói.
“Đừng như vậy có được không? Trước kia đối với chuyện này em cũng không có ý kiến gì mà?”
Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ rằng Chu Tuấn sẽ đẩy mình ra, trong mắt Tần Sở vẫn không có một tia hờn giận.
“Tình nhân giống như là bạn bè vậy, đương nhiên phải quen biết nhiều. Không quen biết nhiều, làm sao biết mình hợp với ai?”
“Nếu không hợp thì bỏ rơi. Giống như với bạn bè trước kia của anh phải không? Tôi cũng giống như vậy, ở bên cạnh tôi, vì yêu tôi là thói quen của anh đúng không? Chờ đến khi thấy chán sự tồn tại của tôi, anh sẽ thẳng thừng vứt tôi đi?"
Quen biết nhau bảy năm, quan hệ của bọn họ ôn hòa giống như nước, chưa từng có một lần khắc khẩu. Đây là lần đầu tiên, Chu Tuấn phẫn nộ trách cứ Tần Sở như vậy.
Sắc mặt Tần Sở bắt đầu khó coi. Thân là tổng giám đốc giám sát mấy chục công ty, chưa từng có người dám dùng giọng điệu như vậy nói với mình. Khuôn mặt ôn hòa của anh cũng chỉ là một phương pháp che dấu tâm tình, chứ không thể hiện cho tính tình của anh.
Tần Sở lạnh lùng nhìn Chu Tuấn.
“Đủ rồi!” Nhìn thấy khuôn mặt Chu Tuấn trong nháy mắt tái nhợt, bỗng nhiên có một loại cảm giác vô lực. Ngữ khí cũng mềm xuống.
“Không phải như em nghĩ đâu. Tình nhân hợp thì ở lại, không hợp thì ra đi, chứ không ai bị vứt bỏ như em nói đâu. Hơn nữa, Tuấn, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi nỡ lòng nào đối xử với em như thế.”
Chu Tuấn cười khổ nhìn người yêu trước mắt. Sao hắn đã vội quên, người tràn ngập uy nghi khí phách này đã không còn là người bạn cùng phòng vì hắn bị bệnh mà chạy tới chạy lui. Anh là vị chủ tịch cao cao tại thượng, sao có thể để người khác trách cứ sai lầm của mình, giẫm đạp uy nghiêm của anh.
Ba năm không gặp, bất tri bất giác phát hiện ra khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Một thanh âm thanh thúy phá vỡ sự lặng yên của cục diện bế tắc.
“Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau sao?” Chàng trai xinh đẹp kia mang ánh mắt còn vướng sương mờ từ trong phòng ngủ đi ra.
Không ai tiếp lời.
Hồi lâu sau, Tần Sở mới trả lời.
"Em cứ đi về trước đi. Đợi cả hai bình tĩnh một chút, tôi sẽ gọi điện thoại cho em. Em vẫn ở khách sạn cũ phải không?"
Mỗi lần đi công tác, Chu Tuấn đều ở khách sạn mà công ty cấp. Nhưng mà lần này không giống với lần trước nữa.
Tất cả những cố gắng nỗ lực hoá ra chỉ là một trò khôi hài, hơn nữa không ai biết hắn chính là một nhân vật trong chính trò chơi hài hước ấy.
Không muốn trở thành tên ngốc nữa, Chu Tuấn vòng qua Tần Sở đi về phía cửa, đột nhiên xoay người lại nói.
"Tôi vốn nghĩ anh yêu tôi giống như là tôi yêu anh. Nếu ngay từ đầu tôi biết anh nghĩ như vậy, tôi đã không nhận lời anh!"
Hắn chỉ vào trong tim của mình.
"Khi tôi yêu một người, chỗ này của tôi sẽ tràn đầy hình ảnh của người đó, từng ngày trôi qua, những điều tôi nghĩ đến đều là về người đó, không thể chứa bóng hình của một người nào khác! Tình yêu của anh, tôi thật sự không thể hiểu được!"
Cứ như vậy đẩy cửa ra ngoài, không hề quay đầu lại.