Chu Tuấn là một cô nhi, khi còn nhỏ được gửi tới nhà chú nuôi. Hoàn cảnh đặc biệt tạo thành tính cách ngoài mềm trong cứng, yên lặng hiền hòa của hắn. Chú có hai người con trai phải nuôi nấng nên cuộc sống cũng chẳng có dư dả gì. Vì không muốn tăng gánh nặng cho gia đình, lên trung học, Chu Tuấn ở lại trong trường, thời gian rãnh rỗi sẽ vừa học vừa làm, hoàn thành bài tập được giao. Một đứa nhỏ mới lớn vì học phí đắt đỏ mà mỗi ngày sau khi tan học và đã hoàn thành bài tập thì đi xung quanh để làm việc kiếm tiền.
Tuổi trẻ mà đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, vô hình đã tạo nên một tai họa ngầm trong cơ thể hắn, cứ thế nên sau này phải mất một thời gian dài để điều dưỡng.
Tần Sở là bạn cùng phòng với hắn năm thứ tư đại học. Hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên báo danh, theo chân đàn anh đến trước cửa phòng ký túc xá của mình. Đẩy cửa vào, đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng trước cửa sổ. Lúc ấy, bóng chiều tà tạo nên tầng tầng kim quang bao bọc lấy cơ thể anh, tạo thành một vòng ánh sáng nhu hòa. Trên gương mặt góc cạnh là nụ cười nhẹ nhàng như thiên sứ.
Đối phương vươn tay ra với hắn.
"Xin chào, tôi tên là Tần Sở."
Trong giây phút ấy, Chu Tuấn biết mình đã yêu anh.
Ba của Tần Sở là Hoa Kiều Indonesia, ngoài nước có mấy phần đất doanh nghiệp. Tần Sở cố ý chọn đại học trong nước, hắn là một trong số ít những học sinh lái xe đến trường. Không giống với Chu Tuấn, đến đây bằng sự cố gắng để lấy được thành tích tốt, Tần Sở chỉ tùy tiện nghe mấy khóa giảng, cũng có thể đạt được thành tích tốt ở mỗi khoa. Theo lời hắn nói thì phương thức giáo dục trong nước hạn chế lối tư duy của học sinh sinh viên.
Trong ấn tượng của Chu Tuấn, Tần Sở là con người tao nhã, giống như ánh mặt trời. Hắn biết mỗi ngày không biết có bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng dõi theo Tần Sở, ngoài nữ cũng có nam.
Chính là hắn.
Tần Sở có rất nhiều tình nhân, anh không bao giờ cự tuyệt thổ lộ của người khác. Anh lúc nào cũng đối xử dịu dàng với người khác, anh nói anh không thích nhìn thấy bộ dáng thương tâm khi bị cự tuyệt của họ. Mỗi lần Chu Tuấn quét dọn, nhìn những lá thư xin làm quen bị vứt trong thùng rác mà lòng hắn chợt đau.
Nếu như anh không cao quý như thế, biết mình bị một người đồng tính tướng mạo bình thường thầm yêu, có phải cả nụ cười lịch sự cũng không cười được không?
Vì thân thể Chu Tuấn yếu ớt, lại là bạn cùng phòng của anh, Tần Sở rất quan tâm chăm sóc hắn. Không chỉ giúp hắn tìm thật nhiều thuốc Đông y bổ thân, mà thời gian rảnh còn lái xe đưa hắn ra ngoài hóng gió, tham gia hoạt động bên ngoài, làm quen với rất nhiều người.
Ở cạnh anh, Chu Tuấn rất yên tĩnh, bình thường không chú ý vận động, nên thân thể mới yếu ớt. Người còn trẻ nên hoạt động nhiều, giao lưu với nhiều bạn bè, giữ cho mình tâm trạng vui vẻ, như vậy thân thể mới khỏe mạnh được.
Có lẽ đó là một tình yêu đơn phương đơn thuần mà hắn ôm ấp với người bạn cùng phòng của mình. Với Chu Tuấn mà nói, mỗi lần Tần Sở quan tâm, từng động tác săn sóc tỉ mỉ của anh đều làm cho hắn trầm mê. Hơn nữa khi hắn nhìn thấy Tần Sở không thèm để ý mà lộ ra thân thể không chút tỳ vết, hắn đều kích động không biết phải làm sao.
Chu Tuấn chỉ có thể ở nhà gọi tên Tần Sở tự an ủi mà thôi. Nhắm mắt lại, Tần Sở trong giấc mộng và Tần Sở thật sự dần dần hòa làm một, khiêu khích dục vọng của hắn, khiến hắn đạt tới cao trào. Sau mỗi lần phát tiết như thế, hắn đều rơi vào một loại khoái cảm địa ngục. Biết rõ Tần Sở sẽ khinh thường hắn, nhưng muốn mà ngừng không được. Không làm như vậy, hắn nhất định sẽ điên lên mất.
Chu Tuấn bắt đầu viết nhật kí, đem mỗi một phần tâm tư của hắn, viết ra thành câu thành chữ.
Tần Sở, tuy tôi chỉ có thể quen anh bốn năm, nhưng khoảng thời gian làm bạn này tôi vẫn không thể nào quên.
Có lẽ nếu không có lần ngoài ý muốn đó, bốn năm đại học sẽ thật sự giống như những gì mà Chu Tuấn miêu tả trong nhật kí vậy, bình thường và hạnh phúc trôi qua.
Nhưng vừa lên năm tư đã có chuyện xảy ra.
Một lần sau khi chấm dứt hoạt động thể dục, bạn cùng chơi bóng rổ đều đã trở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình Chu Tuấn trực nhật ở lại dọn dẹp hội trường. Không biết tại sao đột nhiên một trận đau bụng nổi lên. Trước mắt Chu Tuấn biến thành màu đen, đứng thẳng không được, cứ như vậy ôm bụng ngã nhào trên mặt đất.
Thân thể Chu Tuấn cũng không phải khỏe mạnh, đôi lúc sẽ bị đau dạ dày, nhưng chưa từng đau đớn như thế. Hắn nằm co trên sàn nhà không thể đi đâu, từng đợt từng đợt buồn nôn dâng lên, đến cả khí lực để gọi người cũng không có. Chỉ có thể nằm trên mặt đất, chìm ngập trong đau đớn, nước mắt cùng mồ hôi luân phiên chảy xuống. Ý thức dần dần mơ hồ.
Không biết đã trải qua bao lâu, mơ mơ màng màng, như là có người đang quát to. Hắn không nói được gì. Cái loại đau đớn khó chịu này tra tấn hắn, khiến hắn không thể phát ra được âm thanh nào, kể cả tiếng rên rỉ. Chỉ cảm thấy mình được người ta cõng đi, rồi cảm giác chuyển động khi chạy, cứ nhấp nhô nhấp nhô làm hắn muốn nôn.
Gió đêm lạnh lùng quét qua, một mùi hương thơm ngác làm thần trí hắn tỉnh táo lại.
Là Tần Sở. Đây là mùi nước hoa mà Tần Sở thích nhất.
Bây giờ hình như mình đang kề sát sau lưng anh.
Thật tốt. Muốn quá, cứ mãi dựa vào anh như vậy.
Tần Sở cảm giác được Chu Tuấn tỉnh lại, mắng Chu Tuấn.
"Cậu là con nít sao? Ngay cả bản thân mình cũng không biết chăm sóc. Tôi nói cậu phải chú ý thân thể mình bao nhiêu lần rồi, cậu có nghe hay không vậy? Nếu không vì tôi nhìn thấy hội trường còn mở đèn, thấy kì quái, thuận tiện vào nhìn thì cậu đau chết cũng không ai biết!"
Rồi mới hạ thấp giọng nhẹ nhàng hỏi han.
"Rất đau sao?"
Có lẽ cơn đau ban đầu đã qua, không còn cảm giác đau đớn khó chịu như trước nữa. Chu Tuấn ừ một tiếng: "Đau lắm..."
Tần Sở nhẹ giọng nói.
"Hình như là viêm ruột thừa." Lại nói thêm một câu.
"Ôm chặt tôi!"
Cảm thấy tốc độ của Tần Sở còn nhanh hơn là chạy trốn, Chu Tuấn gắt gao dùng hai tay choàng cổ anh, dùng sức dán người vào lưng anh. Không biết Tần Sở phải chạy bao lâu nữa, hắn chỉ hi vọng con đường này vĩnh viễn không kết thúc.
Bụng lại bắt đầu đau như kim châm, Chu Tuấn trước khi hôn mê đột nhiên mơ màng nhớ đến chiếc BMW của Tần Sở không phải để ở gần bãi đỗ xe sao.
Sau này, mỗi khi Chu Tuấn nhắc tới chuyện đó, Tần Sở đều cười to.
"Lúc ấy, thấy cậu không nhúc nhích nằm trên mặt đất, đã sớm hoảng hồn rồi. Chỉ nghĩ rằng phải đưa cậu đến bệnh viện thật nhanh, quên mất là mình có xe. Nếu không phải nửa đường nghĩ ra gọi taxi thì cái mạng nhỏ này của cậu khó nói rồi."
Nước mắt không chỉ là một giọt rơi vào ly rượu. Những ngọt ngào ngày xưa lại trở thành nguyên nhân nỗi thống khổ của hắn bây giờ.
Tần Sở ơi là Tần Sở, nếu anh không thương tôi, cần gì phải đối tốt với tôi như thế?
Được chẩn đoán là bệnh viêm ruột thừa, rất nhanh bệnh viện đã đưa Chu Tuấn đi giải phẫu. Các loại thủ tục lúc này đều là một mình Tần Sở chạy tới chạy lui làm. Bởi vì thân thể không tốt, giải phẫu xong rồi Chu Tuấn vẫn mơ màng ngủ, lúc hắn tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tần Sở ở bên giường, mà một bàn tay của mình bị anh nắm chặt trong tay, lúc đó tim đột nhiên cảm thấy ấm áp, một dòng nhiệt lưu nóng ấm tràn ngập vào cơ thể, bay bay bổng bổng như là ở trên trời.
Hoá ra cảm giác được quan tâm kỳ diệu như thế. Nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.
Thích sự ôn nhu của anh, rồi lại sợ hãi mình sẽ đắm chìm trong đó. Tần Sở, đối với sự che chở của anh, tôi phải hồi đáp như thế nào đây?
Nơi Chu Tuấn nằm là bệnh viện trung tâm, hắn biết chỗ nằm ở đây rất đắt. Ở thêm vài ngày nữa, chỉ sợ tiền học phí cho học kỳ sau cũng không còn. Không phải chỉ là đau ruột thừa thôi sao, chờ thêm mấy ngày nữa cắt chỉ rồi sẽ không sao nữa. Cho dù trong thời gian này không thể làm thêm kiếm tiền, nhưng so với ở lại bệnh viện tiêu tiền cũng tốt. Đương nhiên ý nghĩ này vừa mới mở miệng trước mặt Tần Sở, đã bị anh dẹp đi.
"Thân thể cậu vốn không tốt, còn không nhân dịp này mà nghỉ ngơi một chút. Chi phí tôi đã trả hết rồi. Cậu an tâm ở lại đây dưỡng sức đi. Còn nữa, đừng nói đến chuyện trả lại tiền cho tôi, so với sức khỏe của cậu, tiền không là cái gì cả."
Ngừng một lát, bỗng nhiên anh tiến đến đầu giường Chu Tuấn, vuốt xuôi những lọn tóc hỗn độn của hắn, rồi cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.
"Ngoan nào, nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi đến trường học trước, ngày mai trở lại thăm cậu."
Chu Tuấn bị động tác bất thình lình của anh làm cho trợn mắt há mồm, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn của anh. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì người gây họa đã đi đâu mất rồi.
Vuốt ve trán mình, ngọt ngào trong lòng muốn tan ra.
Tại sao anh lại hôn tôi? Có phải anh cũng thích tôi hay không?
Ngốc nghếch, mình lại suy nghĩ cái gì thế. Người ta lớn lên ở nước ngoài, nụ hôn kia chẳng qua là hôn tạm biệt thôi. Người ta chỉ là đối xử tốt với mình một chút đã không biết bản thân mình là ai.
Chỉ là... Chưa từng thấy Tần Sở làm như thế với ai.
Vậy hành động này có phải chứng minh rằng mình ở trong lòng anh rất đặc biệt không...
Cứ như vậy, Chu Tuấn miên man suy nghĩ mà tiến vào mộng đẹp.
Sau đó, Tần Sở mỗi ngày đều đến thăm hắn hơn ba lần. Đưa cho hắn ghi chép trong lớp của mình, kể cho hắn những chuyện thú vị trong trường, đại diện các bạn ân cần hỏi thăm hắn. Hơn nữa cái không thể thiếu trước khi rời đi là một nụ hôn tạm biệt. Có khi ở trên trán, có khi trên mặt, có khi là ở vành tai.
Chu Tuấn chưa bao giờ cảm thấy mâu thuẫn như thế. Hy vọng thời gian bên cạnh Tần Sở dài thêm nữa, nhưng cũng hy vọng Tần Sở rời đi nhanh một chút, khiến hắn mỗi ngày chờ mong cái hôn tạm biệt.
Mỗi ngày việc đoán Tần Sở sẽ hôn chỗ nào là chuyện vui sướng nhất của Chu Tuấn khi còn trong bệnh viện.