Dù cho Jeon Jungkook vẫn luôn cự tuyệt việc để hắn nắm tay dắt đi trên dãy hành lang bệnh viện thì alpha vẫn dày mặt đan chặt năm ngón tay của hắn vào thứ tương tự. Taehyung quan sát cậu rất kĩ, hắn muốn nói với Jungkook nhiều thứ để omega có thể vui vẻ hơn nhưng cậu thì không. Jeon Jungkook nhìn trời nhìn mây, mặt mày không chút biểu cảm hứng thú cứ lững thững đi theo hắn.
"Jungkookie..."
Cứ mỗi lần nghe thấy như thế cậu đều im lặng, không phải Jungkook muốn phớt lờ hắn nhưng cứ nhớ về những ngày tháng ấy khi Kim Taehyung ôm cậu, khi hắn nhớ đến cậu thì tất cả đều chỉ là thay thế. Jeon Jungkook cúi đầu nhìn những bước chân tiếp theo của hai người, thật ra giả điên chẳng phải là cách tốt nhất để omega lẩn tránh việc phải tiếp xúc với hắn. Cậu cần Taehyung rất nhiều, cần hắn cho từng giấc ngủ, cần hắn cho từng giấc mơ đẹp đẽ của sau này. Dẫu là vậy Jungkook cũng không đủ can đảm đối diện với những niềm đau phía trước nữa, cậu sợ, đã sợ lắm rồi.
Kim Taehyung chỉ cười khổ, hắn rẽ vào dãy ghế gần đó để Jungkook ngồi xuống. Alpha ân cần vuốt gọn lại mái tóc cậu, hắn bâng quơ: "Jungkookie đáng yêu, lúc nhỏ rất sợ bị lạc trong bệnh viện... nên bây giờ em phải ngoan, tôi sẽ nắm chặt tay Jungkook không để em phải lạc đâu."
Jeon Jungkook hừ một tiếng, đôi mắt khẽ lay động rồi buông lại nơi hắn một cái nhìn. Cậu rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, cho vào túi áo bệnh nhân. Jungkook lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/taekook-abo-yeu-em-kho-vay-sao/440006/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.