__ Kim Taehyung thấy Jungkook đã ngủ sau khi được bác sĩ tiêm thuốc, hắn cúi người hôn một thoáng lên vầng trán cậu sau đó mới hơi run rẩy đi tới nơi mà con trai mình đang nằm, hôm nay sẽ là ngày em bé được ra khỏi lòng kính. Kim Taehyung không những vui mừng mà còn rất để ý đến, hắn muốn Jungkook không còn buồn nữa, cũng như muốn cậu biết rằng con trai của bọn họ rất đáng yêu. Kim Taehyung giống như học sinh ngoan ngoãn cứ tròn mắt nghe kĩ lời dặn của bác sĩ, hắn mất gần mười phút cuộc đời để có thể được bác sĩ chỉ cho cách bế em. Trên đường trở về phòng bệnh của Jungkook, hắn đi rất chậm, giống như vừa sợ em bé sẽ rơi xuống lại giống như sợ đụng đau em. Gã alpha đưa tay nhẹ mở cửa, hắn bước vào khi để ý thấy Jungkook vẫn đang ngủ ngon. Taehyung ngồi xuống bên cạnh, khẽ dặn dò em bé đang tròn mắt mút ngón tay trong lòng mình. "Con im lặng một lát nhé, ba nhỏ đang mệt nên phải ngủ. Đừng làm phiền." Kim Taehyung chậm rãi bế em bé đi khắp phòng, thi thoảng sẽ ngồi im ngắm chồng bé đang say ngủ. Trong lòng vô cùng xúc động, mang theo nhiều cảm giác gì đó thật hạnh phúc. Taehyung chạm nhẹ vào lòng bàn tay em bé, rồi bỗng chốc im lặng suy nghĩ. Chỉ là cảm giác tội lỗi vẫn dâng tràn khi thấy con của bọn họ không hề bài xích hắn, mặc cho thời gian Jungkook mang thai hắn chẳng thường xuyên trò chuyện với bụng cậu hay, có sự chăm sóc nào thật sự dài lâu. Kim Taehyung chạm tay vào trán bé, hắn thì thầm: "Xin lỗi con." Cứ như vậy cho đến khi Jeon Jungkook có hành động trở người, mi mắt hơi cử động như muốn mở ra. Omega nhíu mày thức dậy sau một giấc ngủ ngắn hạn, cổ họng cậu đau rát giống như trước đó đã từng la hét rất nhiều. Mà cũng phải, Jeon Jungkook trước khi được tiêm thuốc đã lên cơn điên, không biết vì sao... chỉ là khi ấy Jeon Jungkook nóng nảy, có cảm giác như Kim Taehyung đang muốn lợi dụng sự ngu ngốc của mình. "Ba nhỏ dậy rồi này" Kim Taehyung vừa mỉm cười, hắn đơn thuần nói với em bé trong vòng tay mình. Sau đó đợi Jungkook tỉnh táo hơn một chút. "Jungkookie, con chúng ta... Jungkyung ở đây này." Lời nói như chẳng với lấy được sự tin tưởng nào của Jungkook, cậu trơ mắt nhìn đứa con nít trong vòng tay hắn. Thấy nó nhìn Taehyung toe toét, trong lòng lại xuất hiện gì đó vui mừng. Hai tay Jungkook đưa ra trước không trung như muốn bế lấy. Môi cậu hơi cong lên tựa như sắp cười. Thế rồi, em bé rời khỏi vòng tay Kim Taehyung được quá một phút đã khóc ré lên, Jeon Jungkook tắt ngúm nụ cười, hai tay ôm em bé cũng không vững vàng. Bé khóc quấy, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, trông như gặp người lạ... Kim Taehyung thấy vẻ mặt kia của cậu, hắn vừa hoảng lại vừa luống cuống. Alpha ngồi xuống vỗ vỗ vào vai cậu như trấn an. "Jungkookie, đừng lo... em bé chỉ là chưa quen thôi. Bế thêm một chút, một chút sẽ hết khóc... ngay" Jeon Jungkook nghĩ hắn nói cũng đúng, cậu chịu khó ôm bé vào lòng nhè nhẹ xoa vào lưng bé. Trông khi Kim Taehyung vẫn đang cố phóng ra tin tức tố để em bé cảm thấy an toàn thì Jungkook vẫn cật lực tin lời hắn, cậu nhỏ giọng: "Đừng khóc nhé, em bé đừng khóc nữa nhé..." Vốn dĩ cứ tưởng em bé nghe thấy lời ba nhỏ nên mới nín khóc, thế nhưng qua vài giây sau đó tiếng khóc lại lớn hơn, khuôn mặt đứa trẻ trong tay cậu đỏ lại càng đỏ, hai bàn tay bé nắm chặt. Jungkook im lặng trả em bé lại cho hắn, mặt omega không có biểu cảm gì là có vẻ thất vọng hay tức giận, chỉ bình tĩnh nói. "Con của anh với Sarang à? Sao em bé không cho tôi bế thế? Tôi tưởng con anh cũng là con tôi cơ, nhưng mà nó ghét tôi rồi nên là chắc không được đâu." Đúng như Jungkook nhìn thấy, em bé vừa trả về tay hắn đã nín khóc còn bắt đầu cười khanh khách vươn tay ra muốn nắm gì đó. Omega chỉ cười trừ, bỗng chốc khi ấy lại nín thở, còn có hành động muốn làm bụng mình to ra một chút giống như em bé vẫn còn đó vậy. "Xin lỗi nhé, nhờ tôi mà em bé khóc to... chắc là tôi đáng ghét lắm." "Không, không đâu Jungkookie... chắc là em bé chỉ không khỏe thôi. Đây là con chúng ta mà, không phải, không phải của riêng ai cả. Em không đáng ghét đâu, đừng buồn nhé... lát nữa em bé khỏe lại sẽ không quấy nữa đâu. Đừ-" Kim Taehyung vội vã giải thích nhưng Jungkook chỉ cười cười, cậu xua tay rồi cứ vậy nằm xuống. Mặc dù vậy, chẳng ai biết rằng omega đang tủi thân như thể bên cạnh hiện tại chỉ còn mình cậu, không có ai cả. "Anh đừng có lừa tôi đấy nhé, tôi tạm tin anh lần này nữa thôi." Cứ như vậy, Kim Taehyung một bên nói chuyện với cậu (thật ra chỉ có hắn đơn phương tự nói, tự trả lời) mặt khác lại dịu dàng ôm em bé trong tay. Hắn chạm vào tuyến thể sau gáy cậu, lại chậm chạp rũ mi mắt. Vốn dĩ hắn nên đánh dấu cậu từ khi cả hai kết hôn, nhưng rốt cuộc lại vì chẳng muốn ràng buộc bên cạnh nhau nên mới nhẫn nhịn không làm ra việc ấy khi cả hai xảy ra quan hệ. Đứng dưới góc nhìn của Jungkook, Kim Taehyung hoàn toàn ghét cay ghét đắng cậu nên mới không làm việc đó. Nhưng đứng dưới góc độ suy nghĩ của hắn, Taehyung sợ sau này khi cậu đổi ý, không muốn bên cạnh hắn nữa thì omega cũng chẳng có sự rằng buộc nào cả. Cậu sẽ vẫn thoải mái sống tiếp quãng đời sau này, không bị gò bó, không bị buộc lại bên mình một kẻ đã chán ghét. Tuy thế, vốn dĩ alpha là người có tính chiếm hữu cao, khi hắn phải kiềm chế lại bản chất thì cả việc làm tình cũng không hề dễ dàng. Kim Taehyung vừa phải cản lại việc mình không được cắn vào tuyến thể, lại vừa phải ngăn lại việc mình sẽ xé rách cả nơi kia của omega vì ham muốn nhất thời. Dẫu là vậy, hắn cũng chẳng tránh khỏi việc vẫn khiến cậu tổn thương, nơi kia vẫn rách ra một chút và vài ngày sau đó Kim Taehyung vẫn phải lén lút bôi thuốc vào giữa đêm. Thật ra là không muốn Jeon Jungkook phải biết, mà hắn nghĩ Jungkook vốn cũng không cần phải biết. Hắn sẽ ngại và ừ thì việc đó là dĩ nhiên phải làm, vì hắn là người đã gây ra. Omega cũng không hẳn đã sung sướng chi cho cam khi phía sau có cảm giác đau rát, khó chịu. Vốn dĩ hắn không phải là kẻ có suy nghĩ thấu đáo trong tình yêu, chỉ là rất ấu trĩ, rất khờ khạo, rất cay độc. Jeon Jungkook không chịu nổi việc alpha cứ lải nhải bên tai mình, cậu dứt khoát gạt tay hắn ra khỏi mình. Lên tiếng. "Im lặng đi, anh nói nhiều quá." Hắn ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác gãi gãi đầu, biết là hắn nói nhiều nhưng suy cho cùng vì sợ Jungkook sẽ buồn tủi. Sợ cậu có tinh thần không ổn, buổi tối sẽ ngủ không được nên mới kiếm chuyện lải nhải bên tai, trước đó còn sợ Jeon Jungkook chê phiền, giờ thì cậu chê rồi. Khuôn mặt alpha hơi ửng đỏ, một vì ngại ngùng, một vì quê độ. "Tôi xin lỗi, Jungkook đừng dỗi nhé. Tôi không nói nữa đâu... hay, hay bây giờ em thử bế con chúng ta đi... ch- chắc chắn bé sẽ không khóc nữa đâu..." Kim Taehyung xấu hổ đến mức lắp bắp, hắn nói còn chưa rõ cả câu. Alpha lại cẩn thận đặt em bé vào tay cậu. Lần này bé con không những khóc đến bừng mặt mà còn quẩy đạp hai chân, Jeon Jungkook ngẩn người, cậu à ừ lắp ba, lắp bắp trả về tay hắn. Vội vàng cất tiếng cuống quýt xin lỗi, em bé rốt cuộc vẫn là ghét cậu nên mới khóc đến khàn giọng như vậy thôi. Omega Jeon hóa ra vừa là cái gai trong mắt của những người lớn, lại vừa là đồ đáng ghét trong mắt trẻ con. "Hmm, đấy thấy chưa... em bé của anh ghét tôi thế này. Chắc là sau này về nhà tôi không giúp anh chăm được đâu, vẫn là để ba nhỏ của nó chăm thì tốt hơn... Lee Sarang chắc sẽ tốt hơn tôi rồi, bởi vì... anh ta mới là ba của đứa bé mà." Jungkook ngờ nghệch cười cười, Kim Taehyung lại nói dối lần nữa. Nhưng lần này cậu không có quyền giận lẫy, bởi vì em bé khóc là do cậu, vì cậu đáng ghét nên ai cũng ghét. Jeon Jungkook mang theo đám mây đen ở trên đầu, chỉ cần hắn bế em bé đến đâu cũng sẽ né tránh, chỉ dám lén nhìn, chỉ dám vô tình chạm vào bé vì như vậy bé con sẽ không khóc. Kim Taehyung đương nhiên biết cậu buồn, ban đêm khi đã dỗ em bé ngủ. Hắn chui vào trong chăn, biết là Jungkook đã ngủ nhưng vẫn cố chấp lên tiếng, như thật sự rằng cậu đang nghe hắn vậy. "Em bé lớn đừng buồn nhé, con chúng ta chỉ là không được tiếp xúc với em nhiều nên mới khóc thôi. Chắc chắn vài lần sau sẽ quen ngay thôi mà, nhưng em cũng thấy thế mà phải không? Em bé nhỏ của chúng ta rất đáng yêu, mắt tròn giống như em bé lớn vậy đó, da còn rất trắng nữa. Phải chi sau này khi biết được giới tính* tôi vẫn mong nó sẽ là omega, chắc chắn sẽ làm bao alpha phải lòng cho xem... đáng yêu thế cơ mà." Vai Jungkook hơi run lên, cậu nghe thấy chứ. Jeon Jungkook nghe hết những gì hắn nói, hoàn toàn không bỏ xót một chữ nào. Lời Kim Taehyung nói rất dịu dàng, hành động của hắn cũng vậy. Alpha giống như đã thành thói quen, cứ mỗi khi ôm cậu sẽ lại xoa nhẹ lên bụng, rất khẽ giống như sợ Jungkook sẽ biết được vậy. Kim Taehyung cảm thấy cậu run lên, hắn phát ra một tiếng ừ hử rồi tăng nhiệt độ phòng lên. Lại kéo chăn lên cao một chút để giữ ấm cho Jungkook. "Em bé lớn đang lạnh hả? Tôi lại ôm em chặt thêm một tẹo nhé, đừng lo... sẽ không phải là nói dối đâu. Thật đấy." Jeon Jungkook vì lời này lại rấm rứt nhiều hơn, cậu không dám phát ra tiếng, lại chẳng dám thở mạnh vì sẽ mang theo tiếng sụt sùi. Jungkook vờ như xoay người, lại úp mặt vào ngực hắn, choàng tay ôm vào eo hắn, ôm rất chặt. "Em bé lớn phải ngủ thật ngon đấy nhé, đừng để đôi mắt em bớt xinh khi quầng thâm thêm dày đặc nữa. Chết tiệt, tôi tồi thế không biết... nếu như tôi không ngủ rồi cứ vậy canh em tới sáng thì tốt rồi. Như vậy mới biết Jungkookie có lén thức hay không này, như vậy mới có thể nhìn em lâu hơn một chút..." Thật ra hắn có thể nhìn khi cậu còn thức được mà? Chỉ là Kim Taehyung ái ngại, hắn không dám nghĩ đến nữa cơ đấy... Dù biết mình nói cho mỗi mình nghe như vậy thì rất vô ích, nhưng những lời sến sẩm như vậy Jungkook mà nghe thấy chắc chắn hắn sẽ phải đào một cái lỗ thật sâu để chui xuống mất. ___ chuyện em bé của hai bạn trẻ nhà mình phức tạp lắm=)))) kiểu gì cũng có xuất hiện của ấy thôi... *giới tính ở đây chỉ là alpha hoặc omega nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]