🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đếm ngược thời gian.



Tôi đối với sự kiên nhẫn dịu dàng của Dữ Tương, chỉ dùng ánh mắt bi ai, khóc không tiếng động, và đợi chờ Thư Đình ứng cứu.



Cứ vài ngày vài ngày lại thêm một tờ giấy nhét trong lòng bàn tay, càng ngày càng thấy lòng quặn đau hơn trước.



—— “Chị mình đã sắp xếp ổn thoả.”



—— “Hãy chuẩn bị đi.”



—— “Trước hết phải nghĩ cách rời khỏi Vinh gia mà đến sân bay đã.”







Nhìn Dữ Tương nhàn nhã ở bên giường tháo cravat, tôi hỏi, “Dữ Tương, nếu có một ngày không thấy tôi nữa, anh sẽ thế nào?”



Hỏi ra vấn đề một cách ngu ngốc, quả thật là đánh rắn động cỏ.



Có khi nào mọi kế hoạch vốn chỉ ở trong lòng tôi, anh ta sẽ phát giác, rồi càng nhốt tôi lại đến kín mịt, tuyệt hết cả đường sống của tôi.



Dữ Tương nhìn vào gương, trông đến tôi ở đằng sau.



“Còn phải xem là không thấy em kiểu gì đã.”



“Gì cơ?”



Anh quay lại cười nói, “Nếu như bị kẻ khác bắt đi, anh đương nhiên sẽ đi cứu em, chân trời góc bể cũng cứu.”



“Còn nếu không phải?”



“Sinh Sinh…” Sắc mặt anh bỗng nhiên ngưng trọng, đi về phía tôi.



Tôi cả kinh, lùi ra sau co rụt lại, mà vẫn không kịp, bị rơi vào trong ***g ngực ấy.



Anh ở bên tai tôi thì thào nói nhỏ, “Chẳng lẽ em thật sự bỏ được anh? Em làm cách nào mà bỏ được?”



Chìm lỉm vào trong tiếng cười quẩn quanh ở màng nhĩ.



Tôi hận.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059727/chuong-23.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tạc Thiên
Chương 23
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.