Sáng sớm hôm sau, Dữ Tương thức dậy, mỉm cười với tôi, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tôi âm thầm sợ hãi anh tối qua là giả ngủ, biết rành mạch chuyện tôi đã trộm hôn.
Nếu vậy sẽ thành một thứ vũ khí bén nhọn để khống chế tôi đấy.
Tôi thử hỏi, “Chuyện gì mà vui vậy?”
Anh thâm tình nhìn tôi, “Tỉnh lại, mắt đầu tiên thấy là có em bên người, còn điều gì có thể làm anh vui hơn thế?”
Tôi nhạt nhẽo cười. Nếu một ngày nào đó tỉnh lại phát hiện tôi đã bỏ trốn mất dạng rồi, anh sẽ ra sao hả?
Cười xong, lại thở dài.
Dữ Tương nói, “Mới sáng ra đã thở dài than ngắn, Sinh Sinh, không nên phiền não nhiều vậy chứ?”
Tôi bảo, “Dữ Tương, anh không hiểu đâu.”
“Ừ.” Anh ta trầm ngâm vài giây, “Anh không hiểu em, giống em không hiểu anh thôi.”
Tôi ngẩn ra, không nói được chữ nào.
Lời này thâm ảo quá. Cẩn trọng mà nghĩ, tựa hồ có rất nhiều ý tứ rắc rối phức tạp ẩn bên trong.
Nằm trên giường xem Dữ Tương vuốt thẳng Tây trang, quần áo thỏa đáng.
Chợt nhớ tới chuyện gì, anh quay người bảo, “Phó chủ tịch hành chính Hoàng thị, khai trừ ông ta đi.”
“Lý do?” Tôi giật mình hỏi.
Phó chủ tịch hành chính Hoàng thị, là bạn tốt đã nhiều năm của ba, xét theo tầm ảnh hưởng Hoàng thị bậc cha bậc chú, đáng là người về hưu rồi.
Vẻ mặt Dữ Tương rất bình thản, “Người này không còn hợp, cho nên phải đổi.”
Tôi trả lời, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059724/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.