Ngày thứ hai, không hiểu Hạ Thư Đình lấy quan hệ gì, đến thăm tôi.
Chúng tôi ngồi cách nhau một tấm kính.
Thư Đình vẻ mặt lo lắng, vẻ mặt tiều tụy, cả vẻ mặt đau lòng, thấy tôi ra, vội vàng áp tay lên kính, gọi vào trong điện thoại, “Sinh Sinh, Sinh Sinh.”
Tôi bình tĩnh ngồi xuống.
Nước mắt ngày hôm qua, đã nuốt xuống bụng rồi, mới có được ngày hôm nay bình yên đạm bạc.
Thư Đình nói, “Đừng lo, mình đã nhờ chị rồi, liên hệ với quan chức cấp cao của Malaysia. Cậu bị oan uổng, mình đã nhất định cứu cậu ra khỏi đây.”
Tôi ảm đạm cười, “Thư Đình, cậu đã cứu mình rồi.” Cứu tôi ra khỏi tấm mạng nhện dây dưa không dứt.
Không hề lo được lo mất, trằn trọc, chỉ còn tàn dư những đớn đau cùng hồi ức.
Thư Đình sửng sốt, cậu ta không hiểu.
Cần gì phải hiểu?
Tôi nói, “Thư Đình, không cần bôn ba vì mình nữa. Mình nợ cậu nhiều rồi, thật xin lỗi cậu, mình áy náy lắm.”
Thư Đình hoang mang mà đáp, “Đúng vậy, mình xin lỗi cậu, là mình hại cậu.” Cậu ta phát lời cam đoan với tôi “Sinh Sinh, mình nhất định sẽ cứu cậu.”
Tôi lắc đầu, tinh thần không vực dậy nổi.
Có điều, thân thiết và lo âu của cậu, lại làm cho tôi cảm động vô cùng.
Trong thời gian bị giam giữ hậu thẩm, người thứ hai đến thăm tôi là Dữ Tương.
Anh ngồi sau tấm kính, toàn thân thong dong nhã nhặn.
Gương mặt đẹp đẽ, ánh mắt nhu tình, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-thien/3059729/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.