Nếu nhường em... thì làm sao mà có bạn gái...
Nghe anh nói như vậy, Diệp Sanh hận không thể cắn đứt lưỡi mình, có phải cô vừa chạm vào nỗi đau của anh không.
Diệp Sanh quay đầu, vẻ mặt cay đắng hướng về phía không có ai.
Tô Mẫn Vân khóe mắt liếc cô một cái, yên lặng uống nước.
"Ừm ___" Diệp Sanh đứng lên, hắng giọng một cái, nhìn vẻ đẹp mềm mại dịu dàng của sông Đa-nuýp nói: "Em phải về rồi, anh từ từ tập thể dục đi."
Không ngờ Tô Mẫn Vân cũng đứng lên: "Anh đi với em."
Diệp Sanh ra vẻ mỉm cười, đáp ứng: "Được."
Trong lòng cô thực khổ sở, có rất nhiều đường để vào khách sạn, tại sao lại cứ phải đi cùng với cô!
Cô sợ rằng chính cô cũng sẽ không thể kiểm soát được cái miệng của mình!
Sợ mình lại nói sai, trên đường về Diệp Sanh gần như là ngậm chặt miệng không nói câu nào.
Sau khi vào thang máy của khách sạn, Diệp Sanh thực sự hy vọng có người nào đó bước vào để họ không phải khó xử như vậy.
Diệp Sanh nâng mắt nhìn con số màu đỏ đang chuyển động trong thang máy mà trong lòng lẩm nhẩm: Nhanh...nhanh lên! Nhanh lên!!!
"Đinh____" Thang máy mở ra.
Diệp Sanh trong lòng vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm: "Em tới rồi." Cô nâng bước đi.
Tô Mẫn Nhiên bỗng nhiên nắm cổ tay cô, thân thể Diệp Sanh cứng đờ chậm rãi quay đầu, lắp bắp: "Sao...thế...?"
Tô Mẫn Vân hỏi với giọng điệu bình thản: "Khi nào em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-gia-tien-sinh-cua-toi/3332856/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.