Một đêm đã trôi qua, Diệp Sanh tháo kính ra dụi mắt, cô muốn duy trì độ cận 500, 600 độ để truyền lại cho thế hệ sau, mặc dù cha của thế hệ sau vẫn chưa được tìm thấy.
Cô đứng dậy pha cho mình một tách cà phê rồi ngồi xuống chậm rãi uống.
Trước mặt là Nhuế Khiêm đang nằm sấp ngủ, nước dãi chảy khắp bàn.
Diệp Sanh tức đến thở không thông, cô muốn vỗ đầu cậu hai cái, nhưng giơ tay đáp xuống lại biến thành một cái vuốt ve dịu dàng, cô đi về phòng, lấy chăn đắp cho cậu. Cô nhìn ra bên ngoài, mặt trời vừa mọc, ra ngoài đi dạo cũng tốt.
Thế là cô cầm thẻ phòng, tiền lẻ và điện thoại di động và đi ra ngoài.
Cửa thang máy vừa mở ra, người đứng bên trong khiến Diệp Sanh ngạc nhiên đứng yên một chỗ.
Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Tô Mẫn Vân vội vàng vươn tay nhấn nút mở cửa, bình tĩnh nói: "Mau vào đi."
Diệp Sanh vội vàng gật đầu: "Ồ."
Diệp Sanh chỉ muốn nói rằng tổng số lần họ gặp nhau trong mười năm qua còn không bằng số lần họ gặp nhau trong hai ngày này.
Tính ra đã mười mấy năm rồi họ không gặp nhau.
Diệp Sanh nghiêng đầu, nhìn quần áo của Tô Mẫn Vân hỏi: "Đi tập thể dục à?"
Tô Mẫn Vân gật đầu: "Ừm, hiện tại nếu không đi ra ngoài, nói không chừng sau này một ngày cũng không thể ra ngoài."
Diệp Sanh nhớ lại tình huống trên máy bay và nói đùa: "Anh có phải là định ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tac-gia-tien-sinh-cua-toi/3332855/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.