Dạ thị gia tộc bỗng nhiên tiến hành trận đấu chọn gia chủ và thiếu chủ, thoáng chốc làm cả Thương Minh đại lục chấn kinh!
Bất kỳ một gia tộc nào, gia chủ tương lai và thiếu chủ dường như đều là gia chủ trực tiếp chỉ định, vậy mà Dạ thị gia tộc, từ sau khi Dạ Huyền Diệp bị phế đan điền, gia chủ tương lai và thiếu chủ vị liền trống không.
Gia chủ Dạ gia từng muốn để vị trí này cho Dạ Huyền Tự, lại bị nam tử lạnh như băng này lạnh lùng cự tuyệt.
Dạ Huyền Tự là người tối sùng kính Dạ Huyền Diệp, cho tới nay chưa bao giờ thay đổi, kể từ khi nhìn thấy Dạ Huyền Diệp vì đan điền bị phế, sau đónhận đủ loại, hắn đã không có bất kỳ ý tưởng đến gần nào đối với Dạ thịgia tộc nữa.
Trận đấu tranh đoạt của Dạ thị gia tộc này, bao nhiêu người khiếp sợ, baonhiêu người chờ mong, bao nhiêu người chờ nhìn nội bộ Dạ thị gia tộctranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Tửu điếm Khúc thị, trong bao sương trên lầu hai.
Dạ Nhiễm khẽ mím môi một ngụm rượu trái cây, dung nhan tuyệt mĩ mang theovài phần men say, trước mặt là Liễu Ngọc Kiều đang uống thống khoái.
Ánh mắt Liễu Ngọc Kiều mê ly, một ly tiếp một ly rượu, ghé vào trên bànnhìn rượu, khóc: “Muội tử, đằng đẵng ba năm, đều là rượu phụng bồi tỷ,nếu không có rượu, tỷ khả năng đã sớm không biết mốc meo có mùi ở gócnào…”
Dạ Nhiễm không nói gì, nàng biết Liễu Ngọc Kiều gọi nàng tới chính là cần một kẻ biết lắng nghe thôi.
“Đây là lần cuối cùng tỷ uống rượu, thật là lần cuối cùng…” Nước mắt LiễuNgọc Kiều rơi vào càng nhiều, khóe miệng lại vô cùng vui vẻ.
Một chớp mắt này, Dạ Nhiễm đột nhiên có phần ghét bỏ nam tử còn chưa gặp gỡ kia.
Liễu Ngọc Kiều là nữ tử tốt, theo lần gặp gỡ đầu tiên, Dạ Nhiễm nhìn đã biết.
Suốt ba năm Liễu Ngọc Kiều mỗi ngày mỗi đêm đều say rượu vì hắn, nam tử yếu đuối bị phế đan điền kia tránh ở nơi nào?
“Về sau tỷ dẫn hắn tới gặp… Gặp muội.” Liễu Ngọc Kiều nhìn ánh mắt Dạ Nhiễm chỉ có cảm ơn, cảm ơn, lại cảm ơn.
Dạ Nhiễm giơ cái cốc lên, nhẹ giọng nói: “Được.”
Chén ngọc chạm vào nhau trong không trung, hai người một ngụm xử lý rượu trong chén.
Một ly tiếp một ly, không biết qua bao lâu, Dạ Nhiễm chỉ là có chút choángváng đầu, còn Liễu Ngọc Kiều lại trực tiếp ghé vào trên bàn ngủ.
Cửa ghế lô bị đẩy ra, Lưu Vũ Phi và Quân Mặc Hoàng đi đến, mày Mặc Hoàngthoáng nhăn lại, đi lên phía trước trực tiếp bế ngang Dạ Nhiễm, liếc Lưu Vũ Phi một cái: “Liễu Ngọc Kiều liền giao cho đệ.”
Dạ Nhiễm vùi đầu trong ngực Mặc Hoàng, lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng.”
Mặc Hoàng cúi đầu hôn trán Dạ Nhiễm, nhẹ giọng nói: “Ừ, trước nhịn một chút, để ta lấy canh tỉnh rượu cho nàng.”
Dạ Nhiễm gật gật đầu không nói chuyện, ở trong lòng Mặc Hoàng nhắm mắt lại.
Đến phòng, Dạ Nhiễm tựa vào đầu giường, nghẹo đầu nhìn Quân Mặc Hoàng vìnàng mà bận tới bận lui, một cảm giác hạnh phúc tràn ra.
“Uống rồi lại ngủ một giấc sẽ không đau đầu.” Quân Mặc Hoàng đưa canh tỉnh rượu cho Dạ Nhiễm, giọng nói trầm thấp mà dễ nghe.
Dạ Nhiễm tiếp nhận canh tỉnh rượu, uống một chút một chút.
“Lần quyết đầu này nàng muốn tham gia?” Quân Mặc Hoàng tựa vào đầu giường, đưa tay ôm Dạ Nhiễm ở trong ngực, cúi đầu hỏi.
“Vâng, muốn tham gia.” Mặt mày Dạ Nhiễm nhuộm vầng sáng có điểm tùy ý, đương nhiên muốn tham gia.
“Thánh huy thần đội vừa mới nhận một nhiệm vụ, Dạ Nhiễm, không được để bảnthân bị thương.” Quân Mặc Hoàng thở dài, nếu có thể, hắn nhất định sẽ ởlại Á Lâm thành tận mắt nhìn bảo bối nhà mình lại thành công một lầnnữa.
Nhưng Quân Mặc Hoàng hắn cũng không phải một người, hắn là một vị đội trưởng thần đội, là một vương gia quyền thế ngập trời.
Dạ Nhiễm uống xong canh tỉnh rượu, giương mắt nhìn Mặc Hoàng: “Phải rời khỏi Á Lâm thành sao?”
Quân Mặc Hoàng gật đầu, nhiệm vụ lần này cách Á Lâm thành ít nhất một thánglộ trình, nhiệm vụ khẩn cấp, năm người Quân Mặc Hoàng sáng mai sẽ xuấtphát.
“Mặc kệ là nhiệm vụ gì, đều phải bảo vệ tốt bản thân.” Dạ Nhiễm nhìn thẳngMặc Hoàng nói, nàng không thể, cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy MặcHoàng xảy ra chuyện gì.
“Nàng cũng vậy đấy.” Nói xong bốn chữ, Quân Mặc Hoàng hôn Dạ Nhiễm thật sâu.
Bọn họ đều giống nhau, bởi vì đã hiểu rõ đối phương bị thương thì tronglòng bản thân cũng sẽ đau đớn, cho nên kiên quyết không muốn đối phươngkhi nhìn thấy bản thân bị thương lại phải chịu đựng loại đau đớn tê tâmliệt phế này.
Một đêm ôm nhau, hai người đều không ngủ, cũng không nói tiếng nào, chính là hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh gần nhau này.
Không khí ly biệt không tốt, thật sự không tốt.
Cho nên lúc Liễu Ngọc Kiều ghé vào trên vai Dạ Nhiễm nói tạm biệt, lúc LưuVũ Phi lưu manh vậy nói lời từ biệt với Liễu Phi Tiếu, sau đó Mộng VũTrúc cho nàng cái ôm ấm áp, Quân Mặc Trạch cười hì hì đi đến bên ngườiDạ Nhiễm, lặng lẽ ghé sát vào bên tai Dạ Nhiễm nói: “Tẩu tử, tiểu đệnhất định giúp tẩu trông chừng ca.”
Quân Mặc Hoàng đưa mắt đảo qua, Quân Mặc Trạch liền bất đắc dĩ lại ủy khuất đi đến phía sau Mặc Hoàng.
Dạ Nhiễm cười tủm tỉm phất phất tay với Quân Mặc Hoàng, Mặc Hoàng còn cần coi chừng sao?
“Tạm biệt nha.” Mấy người Liễu Phi Tiếu đứng ở phía sau Dạ Nhiễm, mỉm cười nói với năm người Mặc Hoàng.
Vũ Nhược Phiêu tiến lên một bước nhìn Mặc Hoàng, cười nói: “Con gái bảobối của nhà ta sẽ không bị những người khác lừa gạt chạy mất đâu.”
Mặt mày Quân Mặc Hoàng xẹt qua ý cười nhè nhẹ, hơi hơi khom người với Vũ Nhược Phiêu: “Tiểu tế đa tạ nhạc mẫu.”
Còn Dạ Huyền Diệp mặt mày lại hớn hở, tiểu tử này cuối cùng đi rồi, đỡ cho y mỗi tối phải chạy qua canh chừng, hừ hừ!
Mặt Tạp Tạp và Tiểu Khung không biểu cảm, người này cuối cùng phải đi rồi,cuối cùng không có người đuổi hai bọn nó tới phòng khác ngủ. Nhưng dường như thiếu Quân Mặc Hoàng lại có gì đó không quen
Mặc Hoàng đi lên phía trước, nhìn Dạ Nhiễm, không nói một câu nói, chỉ mộtcái hôn mềm nhẹ dừng ở bên môi Dạ Nhiễm, chợt xoay người nhảy lên PhiThiên Bằng: “Đi thoi.”
Sau khi mấy người Mặc Hoàng rời đi, Dạ Nhiễm mới vừa đi đến cửa phòng ngoài đã liền nhìn thấy thiếu niên đứng thẳng ở ngoài cửa.
“Tuyền Dụ?” Dạ Nhiễm nhíu mày, người này lúc trước giống như phù dung sớm nởtối tàn vừa xuất hiện lại biến mất, bây giờ đã trở lại.
“Vâng… Tiểu công chúa? Ngươi đã về.” Tuyền Dụ đảo mắt nhìn Dạ Nhiễm, trongthần sắc thoáng hiện mỏi mệt nhè nhẹ, ngay cả nụ cười cũng có chút gượng ép.
Dạ Nhiễm nhíu mày, người này sao lại phải bức bản thân tới nước này?
“À, tiểu công chúa không để ý cho ta một gian phòng để ở chứ.” Tuyền Dụnháy mắt mấy cái nhìn Dạ Nhiễm, sau đó lại vỗ vỗ bóp tiền rỗng tuếch, tỏ vẻ bây giờ trên người hắn một văn tiền cũng không có.
“Mặc Hoàng mới vừa đi, đệ ở hắn phòng đi.” Dạ Nhiễm gật gật đầu, đối vớingười nơi bá quyền, nàng luôn có hơn vài phần khoan dung.
“Vẫn là tiểu công chúa đối xử với ta tốt nhất.” Tuyền Dụ tiến lên nhẹ nhàng ôm Dạ Nhiễm, khóe miệng vui vẻ.
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ, lại nhìn Tuyền Dụ nói: “Trước theo ta vào đã.”
Tuyền Dụ thành thành thật thật gật đầu theo Dạ Nhiễm đi vào phòng.
Ngồi ở ghế tựa, Dạ Nhiễm nheo mắt lại, nhìn đôi mắt thâm quầng của Tuyền Dụ, trầm giọng nói: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Ngón giữa tay phải Tuyền Dụ gõ cái cốc trên tay, nghe được lời nói Dạ Nhiễm chỉ cười cười: “Không, hai ngày nay làm nhiệm vụ.”
Nói dối.
Có lẽ ngay cả bản thân Tuyền Dụ không biết, lúc hắn khẩn trương hoặc nói dối, ngón giữa tay phải theo thói quen lại gõ lên.
“Có chuyện gì thì nói với ta.” Có lẽ là việc tư, Dạ Nhiễm cũng không hỏi nhiều.
Nghe được Dạ Nhiễm không tiếp tục hỏi tiếp, trong lòng Tuyền Dụ liền nhẹnhàng thở ra một chút, vui cười một tiếng nói: “Vậy tiểu công chúa, tavề phòng trước, ngủ một giấc.”
Sau khi Tuyền Dụ rời đi, Dạ Nhiễm ngồi ở trong phòng trầm tư phút chốc, đối với võ giả mà nói, loại chuyện thức đêm mắt thâm quầng này dường như là không có khả năng xảy ra, nhưng lại xảy ra ở trên người Tuyền Dụ, làchuyện gì đã khiến Tuyền Dụ trở nên chật vật như vậy?
“Tuyền Dụ không phải trẻ con, Nhiễm Nhiễm không cần lo lắng.” Tạp Tạp và TiểuKhung không biết từ nơi nào xông ra, Tạp Tạp vùi ở trong lòng Dạ Nhiễmnói.
Dạ Nhiễm gật đầu, nàng hiểu Tuyền Dụ không phải trẻ con, chỉ có điều trựcgiác nói cho nàng, chuyện này không đơn giản, vô cùng không đơn giản.
Nghĩ cũng nghĩ không thông, bất đắc dĩ, Dạ Nhiễm đi đến bên cửa sổ, nhìnngười đến người đi nơi ngã tư đường, lại thêm mấy ngày qua nơi bá quyềnđến và việc Mặc Hoàng rời đi, tâm tình trở nên có chút phiền chán.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Khung nhìn nhìn Dạ Nhiễm, đi đến mở cửa phòng ra.
Vũ Nhược Phiêu đến phía trước cửa sổ, đưa tay ôm Dạ Nhiễm: “Đừng gánhnhiều áp lực trên vai như thế. Con gái à, bờ vai con quá nhỏ gầy, có thể gánh được bao nhiêu?”
Vũ Nhược Phiêu nhìn con gái bảo bối mệt mỏi, mệt đến làm cho người ta xót xa cùng đau lòng.
“Vâng.” Đặt cằm trên vai mẫu thân nhà mình, Dạ Nhiễm nhắm mắt gật đầu, phiền chán trong lòng nhất thời vơi hơn phân nửa.
Nghe được tiếng đáp lại của con gái, Vũ Nhược Phiêu than nhẹ, Tiểu Nhiễm ấyà, đứa nhỏ này không biết đã gánh trên vai bao nhiêu áp lực.
Tạp Tạp và Tiểu Khung đồng thời nở nụ cười, Dạ Nhiễm cho tới bây giờ đềuvẫn như vậy, chỉ cần là người nàng nhận định, cho dù người này bị toànbộ đại lục phỉ nhổ, Dạ Nhiễm nàng cũng sẽ vì người này mà gánh vác hếtthảy.
Giúp thân không giúp lý, người như Dạ Nhiễm nàng, bất kỳ ai cũng không có quyền khoa chân múa tay! Đó chính là Dạ Nhiễm.
Tâm tình Dạ Nhiễm tốt hơn một chút, Vũ Nhược Phiêu vỗ vai Dạ Nhiễm rồi cũng rời khỏi phòng.
“Tạp Tạp, Tiểu Khung, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Để Tạp Tạp ngồi trên vai, trên tay nắm Tiểu Khung, Dạ Nhiễm đi ra tửu điếm.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp người mà Dạ Nhiễm luôn muốn kết bạn, tiểu thúc lạnh như băng tuyết của nàng —— Dạ Huyền Tự.
Nhìn thấy bóng dáng Dạ Huyền Tự, mắt Dạ Nhiễm sáng rực lên, bước lên phíatrước, vừa chuẩn bị mở miệng gọi thì Dạ Huyền Tự đã xoay đầu lại.
Dạ Huyền Tự quay đầu nhìn thấy Dạ Nhiễm, đôi mắt lạnh như băng thoáng hiện lên tia kinh ngạc, lạnh nhạt nói: “Có việc gì?”
Dạ Nhiễm lắc đầu, tiện đà lại gật đầu, ý cười trong mắt đong đầy: “Khôngcó việc gì, cũng có chuyện, nhìn thấy tiểu thúc thúc nên cháu mới muốnđến chào hỏi.”
Dạ Huyền Tự chỉ nhìn lướt qua Dạ Nhiễm rồi lại tiếp tục đi về phía trước,giọng nói lạnh như băng truyền đến trong tai Dạ Nhiễm: “Vậy thì cứ đitheo.”
Từ đầu đến cuối, đối với Dạ Huyền Tự, Dạ Nhiễm đều dùng thái độ kính trọng hòa hảo và tò mò, một nam nhân hoàn mỹ như vậy vì sao lại cam nguyệnlàm một lão sư ở học viện Hoàng Gia?
Xuất phát từ lòng tò mò, Dạ Nhiễm một đường đi theo Dạ Huyền Tự quẹo tráiquẹo phải, đi tới trong một tửu lâu nhỏ, tiến vào tửu lâu liền thấytrong tửu lâu có vài người đang ngồi, Dạ Nhiễm thoáng chốc đã có xúcđộng muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay!
Mấy người đấy không phải là Mộng Ảo thần đội bị Dạ Nhiễm và Tiểu đội Vô Địch đùa giỡn một trận kia thì là ai?!
Dạ Nhiễm hung tợn nhìn tiểu thúc thúc Dạ Huyền Tự vừa bảo nàng đi theo, mà Dạ Huyền Tự lại không có một chút chột dạ nào, ánh mắt lạnh như băngphảng phất đang nói “Đây là chính do cháu muốn theo tới .”
Lúc này, mấy người Mộng Ảo thần đội trong góc cũng vô cùng chú ý tới áp lực vốn có của Dạ Huyền Tự, lúc thiếu nữ vừa định mở miệng gọi Dạ Huyền Tựthì lại nhìn thấy Dạ Nhiễm, vì thế liền lập tức đứng phắt lên!
Lúc Bắc Thần Linh còn chưa thấy Dạ Nhiễm đã cảm nhận được hơi thở của nàng, Bắc Thần Linh ngồi ngay ngắn ở ghế tựa uống trà, đợi biểu cảm của DạNhiễm lúc nhìn thấy bọn họ, quả nhiên không ngoài dự kiến, tiểu côngchúa dường như hơi tức giận à nghen
Không khí dị thường khiến ánh mắt mấy người Quân Mặc Ca nhìn lại, lúc nhìnthấy Dạ Nhiễm, cả một tiểu đội đều không bình tĩnh nổi! Trong ánh mắtlóe ra phẫn hận, dường như muốn trong nháy mắt giết Dạ Nhiễm luôn vậy.
Ánh mắt Tiểu Khung và Tạp Tạp nhíu lại, không chút yếu thế trừng lại, không bằng người chính là không bằng người, thua còn dám trừng Nhiễm Nhiễmcủa bọn họ? Hừ!
Ánh mắt Dạ Nhiễm sau khi rời khỏi Dạ Huyền Tự, mặt mày liền khôi phục vẻtùy ý của ngày xưa, giương mắt nhàn nhạt đảo qua mấy người Mộng Ảo thầnđội, khóe môi khẽ nở nụ cười tà mị: “Í, mấy vị thần đế của Mộng Ảo thầnđội, chào mọi người hen.”
Được…
Được, khá lắm!
Nhìn thấy Dạ Nhiễm rồi bọn họ chẳng tốt nổi cái gì nữa(*)!
(*)Xin chào trong tiếng trung là 你好(Nǐ hǎo),nỉ là bạn, hảo là tốt.
Nếu ở trận đấu chính quy bọn họ thua thì bọn họ tâm phục khẩu phục! Nhưngmấu chốt là năm lần bảy lượt bị Dạ Nhiễm trêu chọc như khỉ, trêu đùaxong lại còn khinh bỉ bọn họ không còn gì để nói, lấy bản thân ra làmtrò đùa như thế có ai không giận? Có ai phục nổi không?
“Đội trưởng Vô địch thần đội giá lâm tửu lâu nho nhỏ này, thật có thể nói là vẻ vang cho kẻ hèn này.” Quân Mặc Ca đứng lên linh hoạt cười, có điềutrong mắt lại lạnh như băng, nghĩ tới lúc nàng ta bị Dạ Nhiễm kê đơnđánh ngất, sau đó lại dịch dung thành nàng ta, trong lòng Quân Mặc Caliền khó nén được tức giận không cam lòng.
“Nào có nào có, thân phận của bổn cô nương sao có thể nổi bật như cô đượcchứ.” Đối với loại này khiêu khích, Dạ Nhiễm có thể nói là ứng phó thuận buồm xuôi gió.
Quân Mặc Ca bị Dạ Nhiễm nói nghẹn cả lời ,chỉ nhẹ nhàng cười mà không nóinữa, sợ bản thân nhịn không được mà không nén nổi xúc động chạy lên dộng vô mặt Dạ Nhiễm.
Quân Mặc Ca không e ngại Dạ Nhiễm, đồng thời cũng không e ngại Quân MặcHoàng, lấy thân phận công chúa ở trong hoàng cung minh vực ăn thịt người không nhả xương cũng chưa có ai có thể đánh hạ địa vị bây giờ của nàng, có thể thấy thiếu nữ này thủ đoạn sắc bén bao nhiêu.
Chỉ là cho dù tính cách Quân Mặc Ca có thành thục tới đâu, tâm tư kín đáotới đâu, nàng ta cũng chỉ là một đứa nhỏ mười lăm tuổi mà thôi.
“Dạ lão sư. Dạ Nhiễm đội trưởng.” Bắc Thần Linh đứng lên đi lên phía trước, lúc mắt vàng nhìn về phía Dạ Huyền Tự có thêm vài phần kính trọng, lúcnhìn về phía Dạ Nhiễm cũng tràn đầy ý cười.
Dạ Nhiễm nhún nhún vai: “Đội trưởng Bắc Thần Linh.”
“Nếu đội trưởng Dạ Nhiễm đã đến đây vậy không ngại cùng vào gian ghế lô kia chứ?” Bắc Thần Linh nở nụ cười nói với Dạ Nhiễm.
“Được.” Dạ Nhiễm gật đầu đồng ý, mặt mày tùy ý.
Bên trong ghế lô.
Dạ Nhiễm ngồi ở ghế tựa, có bộ lông Tạp Tạp trong ngực, còn lại Tiểu Khung ngồi ở trên cửa sổ nhìn bầu trời xa xa, ngay cả một ánh mắt cũng keokiệt cho những người đó.
“Khi nào thì chúng ta so tài một lần?” Mạc Nhi nhìn Dạ Nhiễm, trong ánh mắt tràn ngập không cam lòng, phẫn nộ vì bị đùa giỡn.
“Học viện Quân Sự không cho phép tiểu đội lén tỷ thí.” Dạ Nhiễm nhíu màycười nhạt, chuyện của công hội đan dược còn chưa giải quyết, thi đấutranh đoạt của Dạ Thị gia tộccũng gần trong gang tấc, nào có thời gianđánh nhau chứ.
Bắc Thần Linh không nói gì, chỉ nhớ tới lúc ấy, khi hắn nói những ngườikhác của Tiểu đội Vô Địch thực lực quá yếu, vẻ mặt Dạ Nhiễm có bao nhiêu tin tưởng đồng đội? Cho tới bây giờ, phần tín này nhiệm sợ là đã càngsâu.
“Có thể.” Dạ Huyền Tự lên tiếng, chỉ hai chữ nhưng cũng khiến mọi người của Mộng Ảo thần đội nở nụ cười.
Nếu có thể tỷ thí lại, bọn họ nhất định phải rửa sạch nỗi nhục lúc trước!
Dạ Nhiễm lãnh đạm liếc Dạ Huyền Tự một cái, tiểu thúc thúc này muốn nàng đi theo không phải vì chuyện này đó chứ?
Vẻ mặt Dạ Huyền Tự không có chút biến hóa, vẫn lạnh như băng trước sau như một.
Dạ Nhiễm quay đầu, hạ kết luận, tiểu thúc thúc này tuyệt đối thuộc loại nhân vật vô cùng nguy hiểm!
“Chẳng lẽ Vô Địch thần đội không dám ứng chiến?” Một thiếu niên bên người Mạc Nhi nhíu mày, nhìn Dạ Nhiễm cười nhạo hỏi.
“Thời gian, địa điểm.” Dạ Nhiễm liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, sau đó nhìn Bắc Thần Linh.
Bắc Thần Linh thoáng trầm tư một chớp mắt rồi mới trầm ngâm nói: “Sau khichấm dứt Thi đấu tranh đoạt của Dạ Thị gia tộc. Địa điểm đến lúc đó lạithông báo, thế nào?”
Dạ Nhiễm gật đầu đồng ý, Vô Địch thần đội được xưng vô địch, làm sao có thể e ngại khiêu chiến?
“Hi vọng các người đừng thua quá thảm.” Quân Mặc Ca cười nói với Dạ Nhiễm.
“Các người cũng vậy.” Dạ Nhiễm tà mị cười, chữ thua này, đối với Tiểu đội Vô Địch mà nói cũng không hẳn là một chuyện xấu.
Thắng đương nhiên là tốt.
Nhưng nếu thua cũng có thể khiến bọn họ không chết trên đỉnh vinh quang
Thế nên kết quả thắng thua đối Dạ Nhiễm mà nói cũng không quan trọng.
“Vô Địch thần đội và Nhiễm Nhiễm của Bổn đại gia sao lại thua được chứ?Không nên quá đề cao bản thân.” Tạp Tạp nhịn một bụng lửa giận, bây giờmới có thể bộc phát
Bắc Thần Linh nhìn Tạp Tạp, bất đắc dĩ nhướng mày, trên đời này còn cóngười tự đề cao bản thân hơn nó sao? Tiểu tử này có tư cách nói ngườikhác như vậy sao?
“Các ngươi thua chắc rồi.” Tiểu Khung luôn ngồi trên cửa sổ lúc này cũngnhìn qua, năm chữ bay qua môi mang theo tự tin và ngạo nghễ không gìsánh kịp.
“Cứ chờ xem.” Quân Mặc Ca cười nhẹ, chỉ là sau lưng cũng đã bị mồ hôi lạnhtẩm ướt vạt áo, ánh mắt Tiểu Khung thật bình tĩnh nhưng cũng đủ khiếnnàng thấy bị khủng bố.
Tiểu Khung thu hồi ánh mắt mang theo thương hại và sát ý, mười lăm năm trước nó không thể ở cạnh Dạ Nhiễm thì từ nay về sau, mỗi một ngày nó đều sẽ ở cạnh nàng, giống như kiếp trước vậy, nhìn nàng từ một hạt giống trởthành một cây đại thụ che trời
Một bữa cơm nguy cơ âm thầm khắp nơi, Dạ Nhiễm tùy ý tà mị tươi cười mà kết thúc.
Mấy người Quân Mặc Ca đồng thời nheo mắt lạnh, bọn họ có mấy cái miệng màcũng đấu không lại một người Dạ Nhiễm, thật đúng là càng sống càng đilùi.
Mắt vàng thanh lãnh của Bắc Thần Linh phiếm ra vài tia ý cười, cái miệngnhỏ nhắn của tiểu công chúa quả thực độc chết người không đền mạng, aicó thể nói được nàng?
“Tiểu thúc thúc, thúc vừa chỉnh cháu đúng không?” Trong mắt Dạ Nhiễm hiện lên hàn ý nhè nhẹ, lúc đi trên đường liền hỏi Dạ Huyền Tự lạnh như băng.
Dạ Huyền Tự quay đầu, kỳ quái nhìn Dạ Nhiễm: “Không phải cháu muốn đi theo ta sao?”
“Bất luận thắng hay thua thì các cháu đều không có tổn thất gì không phảisao?” Dạ Huyền Tự dường như cũng cảm thấy bản thân có chút sơ suất vớicháu gái này, đành nhạt giọng nói.
Nghe Dạ Huyền Tự nói vậy, tâm tình Dạ Nhiễm mới tốt hơn xíu xiu, chỉ nhìn Dạ Huyền Tự nói: “Chính xác, đó là lí do cháu đồng ý, chính tiểu thúc đãmuốn bọn họ khiêu chiến, vậy thúc phải chuẩn bị tâm lý nhìn bọn họ thuathê thảm.”
Nghe Dạ Nhiễm kiêu ngạo tự tin như thế, Dạ Huyền Tự chỉ nhàn nhạt gật đầu, vẫn không mở miệng.
Đội ngũ chưa trải qua thất bại thì chưa phải là một đội ngũ tốt.
Tiểu đội Vô Địch của Dạ Nhiễm tuy lợi hại nhưng Mộng ảo thần đội cũng không yếu thế, cho dù thua cũng chỉ khiến bọn họ mạnh hơn!
“Tiểu thúc thúc, có rảnh thì đi thăm phụ thân cháu nhé. Ông ấy… rất nhớthúc.” Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái mở miệng nói, trong Dạ thị gia tộc,quan hệ của Dạ Huyền Tự và Dạ Huyền Diệp là tốt nhất, sau khi đan điềnDạ Huyền Diệp bị phế cũng không thấy tình cảm huynh đệ bọn họ thay đổi.
Chỉ có điều Dạ Huyền Tự từ nhỏ nội tâm đã lạnh như băng, nay lại càng thêm lạnh như băng.
Dạ Huyền Tự nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, thân hình thoáng cứng lại, sau một lúc lâu, giọng nói thanh lãnh mới vang lên: “Đã biết.”
Nhìn Dạ Huyền Tự như thế, Dạ Nhiễm cũng không nhiều lời nữa, lập tức đi vềphía tửu điếm, Bắc Thần Linh hẳn là đã biết Tuyền Dụ đến rồi.
Bá Quyền Chi Địa có phải xảy ra vấn đề gì rồi không ?
Dạ Nhiễm nghĩ như thế nhưng đảo mắt đã vứt bỏ ý nghĩ này, Bá Quyền Chi Địa mạnh mẽ tới vậy, từ trước nàng không biết, nhưng bây giờ tiếp xúc toànbộ đại lục rồi mới chính thức hiểu Bá Quyền Chi Địa quả có bao nhiêumạnh mẽ.
“Mấy lão già kia sẽ không gặp chuyện gì đâu.” Tạp Tạp hiểu tâm tư Dạ Nhiễm, cọ cọ gò má của nàng mở miệng nói.
Dạ Nhiễm gật đầu khẽ cười một tiếng, đúng vậy, mấy lão gia hỏa này thực lực gần như đội trời, xảy ra vấn đề gì được chứ?
Hơn nữa, coi như là thật sự xảy ra vấn đề, bây giờ chỉ dựa vào một võ giả chưa đến Bát Giai như nàng thì có thể làm được gì?
Việc cấp bách vẫn là khiến bản thân trở nên mạnh hơn nữa, sau khi trở thànhTiên Thiên tông sư sẽ trở về Bá Quyền Chi Địa tìm kết quả.
“Dạ Nhiễm, người của công hội đan dược.” Ánh mắt Tiểu Khung nhíu lại, kéotay Dạ Nhiễm dừng bước chân lại, nhìn mấy người Long Vô Phong đứng venđường.
Vẻ mặt mấy người Long Vô Phong đều có chút sốt ruột, mệnh lệnh hội trưởngvừa ra, bọn họ liền lập tức tới Khúc Thức tửu điếm tìm Dạ Nhiễm, ai ngờđến tửu điếm cũng không gặp được nàng, sau lại chia nhau ra tìm vẫnkhông có kết quả.
Long Vô Phong nhìn chung quanh, lúc ánh mắt chạm đến bóng người đỏ rực, thần sắc thoáng chốc sáng ngời lên: “Kia kìa!”
Sau đó Dạ Nhiễm, Tiểu Khung và Tạp Tạp liền nhìn thấy mấy người Long VôPhong lấy tốc độ cực nhanh chạy vội đến chỗ Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm thoángnhíu mày nhìn ra đám người Long Vô Phong tìm nàng hẳn là công hội đandược đã có quyết định?
“Rốt cuộc có thể tìm được cô rồi, linh dược sư các hạ, công hội hội trưởngchúng ta mời ngài tới một chuyến.” Long Vô Phong cung kính nói với DạNhiễm, bên trong thần sắc còn chứa vài phần phức tạp, nghĩ đến lúc trước thái độ của y đối với Dạ Nhiễm và thực lực luyện đan của nàng ngay từđầu, Long Vô không khỏi than nhẹ.
“Đi thôi.” Dạ Nhiễm gật đầu, ý bảo bọn họ dẫn đường, có kết quả làđược rồi, trong khoảng thời gian này có thể cùng giải quyết xong Công hội đandược và Dạ thị gia tộc.
Công hội đan dược chi nhánh Á Lâm Thành.
Hội trưởng Công hội đan dược sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, trongmiệng không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng thế nào còn chưa tới, thời gianmấy ngày nay, dược liệu vẫn chưa chuẩn bị được bao nhiêu, nhưng bọn họđã hạ quyết tâm.
“Hội trưởng, linh dược sư các hạ đến.” Giọng nói của Long Vô Phong lúc nàyđối với hội trưởng công hội đan dược mà nói quả thật giống như âm thanhcủa trời.
Lão giả vội vàng đứng dậy mở cửa phòng ra, nhìn thấy Dạ Nhiễm mặc đồ đỏ rực tùy ý mỉm cười, tâm bất ổn cuối cùng là bình tĩnh xuống.
“Linh dược sư các hạ, cô đến rồi.” Tâm cao khí ngạo cái gì? Ở trước mặt DạNhiễm toàn bộ đều biến mất sạch, lúc này ông toàn tâm toàn ý muốn giảiquyết xong hậu quả lần này.
Làm một luyện dược sư, bởi vì sai lầm của bản thân mà tạo thành phiền toáikhông thể bù lại đối với toàn bộ đại lục như thế, toàn bộ trưởng lão của công hội đan dược lúc này đều áy náy và sợ hãi.
“Công hội đan dược quyết định xong rồi sao?” Sau khi Dạ Nhiễm đi vào phòng, nhìn lão giả nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, hi vọng linh dược sư các hạ có thể trợ giúp công hội đan dược bùlại lỗi lầm của chúng ta…” Lão giả này có lẽ từ bé tới giờ còn chưa baogiờ ăn nói khép nép cầu người như vậy.
Nhưng sai là bọn họ phạm phải, điều duy nhất bọn họ có thể làm bây giờ chính là hợp lực đi bù lại.
“Ta đã biết.” Dạ Nhiễm cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù nàng có thể trợgiúp công hội đan dược nhưng lão giả này cũng không cần ăn nói khép népđến kinh sợ vậy chứ nhỉ, dường như chỉ cần nàng nói không một cái thôilà lão ấy sẽ lăn đùng ra chết luôn vậy.
Dạ Nhiễm nghĩ cũng không sai, lúc này trong lòng lão giả trừ bỏ hi vọng vào Dạ Nhiễm còn có khiếp sợ và hoảng sợ vô ngần.
Ngay từ đầu ông đã biết thân phận của Dạ Nhiễm, đứa con của Dạ Huyền Diệp bị Dạ thị gia tộc bí mật xử tử mười lăm năm trước, người yêu Quân MặcHoàng.
Chính là ông vạn vạn không thể tưởng được, bởi vì chuyện này mà lại có ba Cửu giai mộng cấp võ giả cảnh cáo ông.
Ông biết Học viện Quân Sự bao che khuyết điểm, nhưng một thiếu nữ như thếnào mà lại có thể xuất động Học viện quân Sự viện trưởng Lưu Dược, Thiên Tứ và Quân lão gia tử vẫn ẩn cư ở bên trong cấm địa Học viện Quân Sự.
Ba người này ở trên đại lục một khi kêu gọi sức lực, nếu muốn huỷ diệt một công hội đan dược, có lẽ chỉ cần một câu nói là xong.
Không ngờ lúc này Quân lão gia tử lại cũng tức giận giậm chân ở cấm địa, saukhi biết được cha mẹ cháu dâu nhà mình bị ức hiếp, ông ta liền điều mệnh lệnh ra ngoài, ẩn trong bóng tối âm thầm bảo hộ vợ chồng Dạ Huyền Diệp, lại bị tôn tử Quân Mặc Hoàng ông thích nhất ngăn cản.
Quân lão gia tử hảo tâm lại bị tôn tử nhà mình từ chối, Quân lão gia tử tứcgiận đến giậm chân, trong lúc đó chợt nghe nói một chút chuyện của DạNhiễm và công hội đan dược, tức thời liền phái ám vệ đắc lực của bảnthân đi cảnh cáo hội trưởng công hội đan dược một phen, hừ!
Chuyện cha mẹ cháu dâu ông không thể hỗ trợ, vậy được thôi, cơ hội lúc này đây không dễ dàng xuất hiện, Quân lão gia tử tính tình trẻ con liền đi lêncảnh cáo ông ta.
Thiên Tứ bà bà ra mặt thì càng không cần nói, Dạ Nhiễm là đệ tử duy nhất củabà, bà đời này cũng không có hậu bối, bây giờ lại càng xem Dạ Nhiễm nhưngười thân, làm sao có thể nhìn nàng bị ức hiếp ?
Lưu Dược viện trưởng lại hoàn toàn là vì Thiên Tứ và Quân lão gia tử đều ra mặt, ông không ra mặt thì chẳng còn gì để nói nữa, nhưng tốc độ tiếngiai của Dạ Nhiễm này gần như thần tốc, xưng vương thế hệ mới, ông cũngvô cùng xem trọng và yêu thích.
“Thật tốt quá, loại thảo dược này công hội đan dược trước mắt lục soát đượcmột trăm bụi cây, không biết linh dược sư các hạ cần bao nhiêu?” Hộitrưởng đan dược nghe Dạ Nhiễm đồng ý liền lập tức tiến lên mở miệng hỏi.
“Một trăm bụi? Vậy có thể bắt đầu luyện chế rồi, các người tiếp tục tìm kiếm thảo dược đi.” Công hội đan dược không hổ là công hội đan dược, chỉthời gian ngắn ngủi vậy mà ấy tìm đến một trăm bụi dược ma thảo.
“Chúng ta phát ra thế nào đây?” Hội trưởng đan dược biết ý cuar Dạ Nhiễm,nhưng sau khi bán đan dược luyện chế ra ngoài thì làm sao có thể khiếnmọi người đã dùng Nguyên Linh Đan dùng đan dược này.
Khóe môi Dạ Nhiễm nở nụ cười tự tin: “Thông cáo thiên hạ, công hội đan dượcsắp ra mắt một loại đan dược nghịch thiên, phàm là người đã dùng NguyênLinh Đan lại dùng Nghịch Thiên Đan trong nháy mắt có thể tiến giai mộtcấp. Người chưa dùng Nguyên Linh Đan có thể tiến một giai trong vòng bangày.”
Những lời này của Dạ Nhiễm vừa nói xong, hội trưởng đan dược choáng váng, triệt để choáng váng.
Ông ta ——
Ông ta không nghe nhầm chứ?
Hội trưởng đan dược nhìn mặt mày Dạ Nhiễm tràn đầy tự tin, mới biết ông takhông nghe lầm, từng chữ của Dạ Nhiễm ông ta đều nghe được rành mạch.
“Thế nên không cần lo lắng bọn họ sẽ không đến mua. Mặt khác thông cáo thiên hạ, bởi vì Nghịch Thiên Đan xuất thế, Nguyên Linh Đan phải loại bỏ,tương lai sẽ không tiến hành tiêu thụ nữa, bất luận ai nếu có NguyênLinh Đan, đến một phân hội của công hội đan dược có thể đổi một viênNghịch Thiên Đan.” Dạ Nhiễm nhìn hội trưởng đan dược tiếp tục nói.
Nguyên Linh Đan trước mắt vẫn chưa ngừng tiêu thụ, một khi ngừng, trên đại lục nhất định không có ai không sinh ra hoài nghi, bây giờ Dạ Nhiễm đã nghĩ xong hết được đường lùi
Bây giờ ánh mắt hội trưởng đan dược nhìn Dạ Nhiễm như thể nhìn thấy mẹ mình vậy, phương thức hoàn mỹ! Tuyệt đối phương thức hoàn mỹ!
Chẳng qua là Nghịch Thiên Đan này không khỏi quá nghịch thiên đi?
“Chẳng lẽ vô luận cấp bậc gì cũng đều có thể tiến giai một cấp?” Hội trưởng đan dược dè dặt cẩn trọng hỏi.
Dạ Nhiễm nhún vai, bất đắc dĩ nhìn hội trưởng đan dược: “Ta cũng khôngphải thần, chỉ nhằm vào nhóm võ giả dưới Tiên Thiên tông sư.”
Nguyên Linh Đan xuất thế cho tới bây giờ cũng chỉ mới bán ra một năm rưỡi,phần lớn dùng Nguyên Linh Đan là võ giả từ Tứ Giai phía đến Thất Giai,thời gian một năm rưỡi, tốc độ tiến giai bình thường không có khả năngtiến giai tới trên Tiên Thiên, huống chi nhất định dược hiệu của NguyênLinh Đan của bọn họ
Thế nên Dạ Nhiễm nghiên cứu chế tạo ra Nghịch Thiên Đan, chủ yếu vẫn nhằm vào đám người đã dùng Nguyên Linh Đan.
“Được.” Hội trưởng đan dược gật đầu, thần sắc thoáng qua thất vọng một chút,ông ta đã ở bình cảnh Thất Giai mộng cấp võ giả đã rất nhiều năm.
“Dược thảo đưa ta, vấn đề luyện chế đan dược ông không cần quản, về phần tiêu thụ, Tầm Bảo Môn và Khúc Thức thương đoàn cùng nhau làm, thế nào?”Nghịch Thiên Đan chỉ cần xuất thế, có thể tưởng tượng đến tất cả mọingười điên cuồng, nếu thương đoàn nào chiếm được cơ hội này, dường nhưcó thể nâng cao tầm vóc hơn.
Hội trưởng đan dược không dám có dị nghị gì, Dạ Nhiễm luyện chế ra đandược, công hội đan dược bọn họ cũng không có quyền tiến hành tiêu thụ.
“Linh dược sư các hạ sắp xếp là được rồi, đúng rồi các hạ, đây là lệnh bàithủ lĩnh công hội đan dược cung phụng, khẩn cầu ngài nhận lấy.” Hộitrưởng đan dược lấy một miếng lệnh bài ra, cung kính dâng lên Dạ Nhiễm.
Tạp Tạp và Tiểu Khung ở một bên thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi lóe lóe.
Hội trưởng công hội đan dược thật thông minh, thông minh biết vạn vạn không thể đối địch cùng Dạ Nhiễm, không thể là địch cũng chỉ có thể là nướcđồng minh.
“Được.” Dạ Nhiễm suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Công hội đan dược mặc dù không có cửu giai mộng cấp võ giả tọa trấn nhưngtrên đại lục cũng là một thế lực vô cùng có lực ảnh hưởng, kết địchkhông phải là chuyện nên làm.
Hội trưởng đan dược nhìn thấy Dạ Nhiễm nhận lấy thì lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không làm địch nhân là được rồi.
“Theo các hạ, bao giờ tuyên bố ra ngoài là tốt nhất?” Hội trưởng đan dược suy xét một phen rồi vẫn quyết định hỏi Dạ Nhiễm.
“Càng nhanh càng tốt, bằng lực tuyên truyền lớn nhất.” Dạ Nhiễm nghĩ cũngkhông cần nghĩ trực tiếp nói thẳng, chuyện Nguyên Linh Đan đương nhiênlà giải quyết càng sớm càng tốt.
“Được, đã biết.” Hội trưởng đan dược gật đầu đồng ý.
Sau đó, Dạ Nhiễm lấy dược ma thảo đi, rời khỏi công hội đan dược.
Dạ Nhiễm vừa mới rời khỏi, hội trưởng đan dược liền triệu tập toàn bộ trưởng lão và tầng quản lý, tuyên mệnh lệnh ra.
Đi trở về phòng tửu điếm, lọt vào tầm mắt là Bắc Thần Linh mang theo mắtvàng trêu tức: “Ấy, tiểu công chúa, chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Dạ Nhiễm đặt Tạp Tạp trong lòng lên trên bàn, ngồi ở ghế tựa cùng TiểuKhung, uống xong một ly nước trà, thấp giọng nói: “Giải quyết không tồi, chỉ cần luyện chế đan dược và tiến hành tiêu thụ, hi vọng công hội đandược có thể tuyên truyền đúng chỗ.”
“Cô nói vậy thì được rồi, lực độ tuyên truyền của công hội đan dược rấtlớn, về phần luyện chế đan dược và tiêu thụ, không phải cô đã chuẩn bịrất tốt rồi sao? Hơn nữa Quân Mặc Hoàng cũng sẽ không thể không ra tay.” Bắc Thần Linh thưởng thức chén trà, nhàn nhạt nói.
Bắc Thần Linh nhìn Dạ Nhiễm, mắt vàng mỉm cười, vài năm qua, cái gì cũngđều thay đổi, duy chỉ có sự tự tin và ngạo nghễ của nàng vẫn không thayđổi.
Nhưng nếu có một ngày Dạ Nhiễm mất đi sự tự tin và ngạo nghễ, đến lúc đó vẫn là Dạ Nhiễm sao?
“Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông thôi(*).” Dạ Nhiễm uống xong một ngụm trà, cười cười thở dài.
(*)Gió đông ở đây là đợi thời cơ
“Tốt rồi, chuyện Dạ thị gia tộc cô cũng không nên thua, nhóm lão già kia sai ta chuyển lời tới cô: nếu cho bọn họ mất mặt thì không cần trở về BáQuyền Chi Địa nữa.” Bắc Thần Linh nói xong cười, mấy lão già này luônluôn khẩu thị tâm phi như vậy.
“Đương nhiên sẽ không thua.” Dạ Nhiễm nhíu mày ngưng giọng nói.
“Vậy là tốt rồi, tiểu công chúa, ta đi trước, Tạp Tạp tiểu gia hỏa, khôngcần trừng mắt bản thiếu gia như vậy.” Bắc Thần Linh cười nói xong liềnchuyển mắt về phía Tiểu Khung thủy chung lạnh nhạt uống trà, đưa tayphải nói: “Chính thức làm quen một chút đi, ta là Bắc Thần Linh, bạn tốt của tiểu công chúa, đương nhiên cũng là một trong những người theo đuổi nàng.”
Tiểu Khung quay đầu, nhìn thoáng qua Bắc Thần Linh mắt vàng thật sâu, saumột lúc lâu mới vươn tay nắm tay Bắc Thần Linh: “Dạ Thương Khung, đừngcó có ý đồ với Dạ Nhiễm.”
Bắc Thần Linh dường như ai oán nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, thật là, bên người Dạ Nhiễm mỗi bên một đứa, giống như đang phòng sói vậy, một con cũngkhông chịu bỏ qua
“Bổn đại gia mới không phải trừng ngươi, trong mắt bổn đại gia chỉ chứaNhiễm Nhiễm thôi.” Tạp Tạp giương lên màu tóc vàng của nó, hừ hừ mộttiếng.
Dạ Nhiễm cười ra tiếng, Tạp Tạp này…
Bắc Thần Linh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó biến mất khỏi phòng Dạ Nhiễm.
Thời gian một tuần trôi qua, trong một tuần này, Dạ Nhiễm bế quan không xuất môn, hết sức chuyên chú luyện chế Nghịch Thiên Đan, một trăm bụi dượcma thảo dùng hết hơn bốn mươi bụi, một tuần không ngủ không nghỉ luyệnchế ra bảy mươi viên Nghịch Thiên Đan.
Buổi sáng hôm nay, tất cả mọi người dậy thật sớm, Dạ Nhiễm luôn bế quan cũng ra khỏi phòng, không vì cái gì khác, chính là bởi vì hôm nay là Cuộcthi đấu tranh đoạt của Dạ Thị gia tộc bắt đầu ngày đầu tiên.
Dạ Nhiễm mới vừa đi đến lầu hai dùng cơm, tiểu cô nương Viên Viên chớp mắt to nhìn Dạ Nhiễm vẻ mặt đau khổ nói: “Tỷ tỷ, mẹ nói hôm nay muốn đi Dạthị gia tộc, nhưng Viên Viên không muốn về nơi đó.”
Viên Viên không muốn về nơi lạnh như băng kia, vài ngày nay nó mới biết được cái gì nhà chân chính, đã hòa mình vào ngôi nhà này rồi.
Ở trong này, bạn bè của tỷ tỷ đều với nó rất tốt, không phải kiểu tốt dối trá như Dạ gia mà là lòng tốt chânh chính. Cảm giác được bọn họ quantâm và yêu thương nó.
Ở trong này, phụ thân cùng mẫu thân đối với nó cũng đặc biệt tốt, ViênViên luôn biết Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đều yêu thương nó như con gái ruột, bây giờ cũng chưa bao giờ vì Dạ Nhiễm tỷ tỷ mà xem nhẹ nó.
Ở trong này, còn có tỷ tỷ liếc mắt một cái đã thích, nó thích nhìn lúc tỷ tỷ cười, thích nhìn lúc tỷ tỷ đánh người, thích tỷ tỷ yêu chiều xoaloạn tóc ó, tuy rằng đứng lên xử lý có chút khó khăn, nhưng nó vẫn rấtthích.
Thế nên nó không muốn trở lại Dạ gia, một chút cũng không muốn. Mặc dù cho tới nay gia gia vẫn rất thương yêu nó.
“Viên Viên ngoan, không muốn đi thì tỷ tỷ bảo Tiểu Khung ở lại với muội đượckhông?” Đối với muội muội đơn thuần đáng yêu này, Dạ Nhiễm yêu thươngViên Viên tựa như kiếp trước yêu thương Tiểu Vũ vậy.
Viên Viên vẫn lắc lắc đầu: “Viên Viên đi.”
Viên Viên biết, Tiểu Khung khẳng định là muốn cùng đi với tỷ tỷ, nếu bởi vìliên quan đến nó khiến Tiểu Khung không vui nó sẽ rất khó chịu, nó cũngkhông muốn làm xiềng xích của Tiểu Khung
Tâm tư của Viên Viên đều viết lên trên mặt, nhìn biểu cảm của Viên Viên, ci cũng cảm thấy yêu thích tiểu cô nương này càng nhiều.
Trận đấu tranh đoạt của Dạ thị gia tộc này ngoại trừ mời được thủ lĩnh gia tộc thế lực còn có hai cửu giai mộng cấp võ giả.
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bàtừng là tuyệt diễm song kiều lại gặp lại ở Dạ thị gia tộc, đại lục làm sao có thể không khiếp sợ?
Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu, Tư Mạt Tiêu, Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ, Viên Viên, còn có hai người Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, đoànngười đi ra khỏi tửu điếm rồi lập tức hướng Dạ thị gia tộc đi đến.
Đối với việc Thiên Tứ bà bà đến, Dạ Nhiễm cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc qua rồi thì trong lòng tràn đầy ấm áp.
Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đi ở phía trước,khóe môi mang theo ý cười lạnh như băng, lại mang theo kích động, phụthân, lần này chúng ta sẽ hành hạ đám người này chết thôi!
Hủy diệt những thứ mà đám người kia tham muốn, thậm chí vì chúng mà hủy đitất cả của Dạ Huyền Diệp, nàng nhất định phải nhìn vẻ mặt của bọn họ lúc đó!
Vũ Nhược Phiêu dọc đường đi đều tươi cười, con gái bảo bối trở về, khôiphục thân thể, khôi phục thực lực, một loạt chuyện xảy ra khiến nàngkhông phân nổi đông tây nam bắc, nhưng nàng biết nàng rất vui vẻ
Tâm tình Dạ Huyền Diệp rất bình tĩnh, Dạ thị gia tộc bây giờ với ymà nói, có lẽ ngay cả người xa lạ cũng không phải.
Mấy người Liễu Phi Tiếu đi theo bên người Dạ Nhiễm, bộ dáng bình thường như cũ, chỉ có điều ai nấy đều có ý cười xem kịch vui, mà người biểu diễnđương nhiên là Dạ thị gia tộc tự cho là đúng vọng tưởng lấy được gia chủ tương lai vị cùng thiếu chủ vị này.
Người ở đây đều là người thông minh, đương nhiên biết nguyên nhân gia chủ Dạthị gia tộc làm như vậy, đơn giản muốn Dạ Huyền Diệp và Dạ Nhiễm thamgia, chỉ cần bọn họ tham gia, người thắng nhất định sẽ là hai người này
Nhưng Dạ gia chủ ngàn tính vạn tính, lại quên thân phận Dạ thị gia tộc giachủ tương lai và thiếu chủ đối với Dạ Huyền Diệp và Dạ Nhiễm cũng khôngchút sức hấp dẫn nào.
Dạ thị gia tộc.
Giữa sân luyện công, Dạ gia chủ ngồi ngay ngắn ở chủ tọa, mặt mày bình tĩnh, chỉ có lão ta biết, bây giờ lão ta đang chờ đợi Dạ Nhiễm và Dạ HuyềnDiệp đến.
Cho dù nghĩ đến trước mắt hay sau này thì chuyện Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp trở về Dạ gia đều rất có lợi với Dạ gia.
Hơn nữa, trong lòng Dạ gia chủ còn có một chút áy náy, đương nhiên dựa theo lời nói Dạ gia chủ mà nói thì cũng chỉ có một chút, làm một gia chủ,lão ta không cần nhiều cảm tình, cũng không thể xử trí theo cảm tính,toàn bộ chuyện đều phải theo vị trí gia chủ mà lo lắng.
Trong một tuần dòng chính thứ tại Dạ thị gia tộc dường như toàn bộ đều về tới Dạ thị gia tộc, lần thi đấu này Dạ gia chủ lại nói thẳng bất luận hệdòng chính thứ gì cũng đều có thể tham gia
Không thể không nói, Dạ gia chủ đi bước cờ này cũng là một nước hiểm, nếu không cẩn thận bị chi thứ đoạt vị trí này, như vậy ——
Nhưng nói đi nói lại, Dạ gia chủ quả là một lão hồ li, lão hồ li đi cờ đươngnhiên đều đi nước hiểm, cũng có thể tạo ra muôn vàn tình thế
Đoàn người Dạ Nhiễm được đón vào sân luyện công, có người đặc trách dẫnđường cho bọn họ, Dạ gia chủ an bày vị trí cho bọn họ đều xếp hàng thứnhất, ánh mắt nhìn được vị trí đài chiến đấu tốt nhất.
Dạ gia chủ thấy mấy người Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp ngồi xuống, hòn đátreo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, chỉ cần bọn họ xuất hiện là tốt rồi, bọn họ xuất hiện thì Dạ thị gia tộc này chưa đến nỗi lưu lạcra cho ngoại nhân.
Dạ Nhiễm vừa ngồi xuống vị trí liền dò xét chung quanh một phen, tìm kiếm Thiên Tứ bà bà.
Đôi mắt chạm tới một góc, ánh mắt của Dạ Nhiễm đã sáng lên, nói với mấyngười đi cùng mình: “Thiên Tứ bà bà ở bên kia, chúng ta đi thôi.”
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu nghe Thiên Tứ bà bà đến thì vội đứng lênđi cùng Dạ Nhiễm, ở Học viện Quân Sự, Thiên Tứ bà bà đối với Dạ Nhiễmtốt như vậy, bọn họnên phải giáp mặt nói lời cảm ơn.
Đoàn người Dạ Nhiễm hướng góc mà đi Thiên Tứ bà bà quay đầu liền nhìn thấy ái đồ nhà mình một thân đỏ rực đang tới chỗ bà.
Thiên Tứ bà bà đứng dậy, đi lên phía trước ôm cổ Dạ Nhiễm, cười tủm tỉm nói:“Không hổ là ái đồ của Thiên Tứ ta, làm tốt lắm! Mấy trăm con Tử KimĐiêu trước đây vẫn còn kém xa.”
Khóe miệng Dạ Nhiễm cong lên, Dạ gia chủ ngồi ở ghế chủ tọa vừa định ton ton chạy tới bắt chuyện với Thiên Tứ bà bà nghe vậy liền ói ra một búngmáu.
Mấy trăm con Tử kim điêu mà bị đánh giá kiểu gì vậy? Tại sao lại phách lối tới vậy được chứ?
“Thật ra thì chúng con chỉ định đi với Phi thiên bằng thôi, dùng mấy trăm con Tử Kim bằng vầy có hơi bất tiện, Dạ gia này bé quá.” Dạ Nhiễm cười tủmtỉm nói, kỳ thực nàng muốn nói, lúc trước biết nàng tìm được gia tộc,Ngân Vũ phụ thân vì cho nàng đủ, tuy rằng không có tự mình xuất ra nhưng cũng dùng Phi Thiên Bằng đưa lệnh hiệu triệu bách thú tới.
“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, Dạ gia này quả thật bé bằng lỗ mũi, mới cómấy trăm con đã bị chèn cho không thở nổi.” Thiên Tứ bà bà nghe vậy mớilòng cười tiếp tục nói.
Dạ gia chủ đứng sau muốn ói máu cũng chẳng còn máu mà ói nữa.
Đám người Liễu Phi Tiếu đương nhiên là phát hiện ra Dạ gia chủ, lại nhìntrời nhìn trời, nhìn xuống đất rồi lại vẫn nhìn xuống đất, hừ, ức hiếpđội trưởng bọn họ, không thể đánh ông ta thì chớ, còn không thể chọc tức ông ta sao?
Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cũng thở dài, Vũ Nhược Phiêu đưa tay kéo con gái bảo bối của mình: “Con gái, Dạ gia chủ đến.”
Dạ Nhiễm và Thiên Tứ lúc như thể mới phản ứng lại, kinh ngạc cùng nhauquay đầu, trăm miệng một lời nói: “Ôi? Dạ gia chủ, ngài đến lúc nàovậy?”
Dạ gia chủ nắm chặt tay, không ngừng nói thầm phải nhịn, phải nhịn, gằntừng tiếng nhét ra khỏi kẽ răng: “Ha ha a… Bổn gia chủ đương nhiên làvừa mới tới, không biết Thiên Tứ bà bà có ý kiến gì với Dạ gia không?”
“Ý kiến à, bảo bối đệ tử của bà bà ta nói nơi này quá nhỏ, đường đường làđại bản doanh của Dạ thị gia tộc, nhỏ vầy thật không hay, gia chủ nênsửa lại chút nghen.” Thiên Tứ bà bà vỗ bả vai Dạ gia chủ, cười tủm tỉmnói.
“Ha ha, nhận xét này bổn gia chủ nhất định sẽ suy nghĩ, kỳ thực bổn gia chủ cũng cảm thấy nhà này cần tân trang lại. Thiên Tứ, bà cứ từ từ xem, lão phu ta đi chiêu đãi khách nhân khác đã.” Dạ gia chủ ngoài cười nhưngtrong không cười phun lại một câu, nhanh chóng biến mất.
“Phụt…” Khúc Thừa Trạch nhịn không được bật cười, xứng đáng xứng đáng! Dám ứchiếp đội trưởng Vô Địch thần đội của bọn họ, xứng đáng!
Tập Diệt Nguyệt chụp gáy của Khúc Thừa Trạch một cái, tên ngu ngốc này!Cười cái gì mà cười, dù sao người ta cũng là phụ thân của phụ thân củađội trưởng, cười thì cười bé tiếng chút!
Khúc Thừa Trạch chèm bẹp miệng, đáng thương trốn sau Dạ Nhiễm, bị thươngluôn là hắn, chẳng lẽ thật là vì hắn không đẹp trai sao?
Dạ Nhiễm vỗ vai Khúc Thừa Trạch, “Không có việc gì, muốn cười thì cười đi, thật ra ta cũng muốn cười, ha ha.”
Ý của Dạ gia chủ bọn họ đều biết, nhưng phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, có người bỏ lỡ chính là đã sai.
Làm một người chưa hoàn toàn nhận ra sai lầm của bản thân, hơn nữa cho có sửa chữa bù đắp thế nào cũng không đáng được tha thứ.
“Tỷ tỷ xinh đẹp!” Giọng nói mềm mại của trẻ con mang theo hưng phấn và kích động, lúc trước bởi vì có việc gấp, bà đã mang nó rời á lâm thành, đếnkhi nó rời đi cũng chưa tạm biệt Dạ Nhiễm, bây giờ nhìn thấy Dạ Nhiễm,bé trai vui vẻ trực tiếp nhào tới.
Dạ Nhiễm phản xạ có điều kiện tiếp được bé trai, khi nhìn thấy gò má bétrai tinh xảo hồng nhuận, da thịt khỏe mạnh, Dạ Nhiễm nở nụ cười từ nộitâm, đưa tay nhéo nhéo gò má tiểu gia hỏa: “Tiểu Trần gần đây có ngoanhay không?”
Bé trai này đúng là Vũ Trung Trần lúc trước được Dạ Nhiễm chữa khỏi.
“Có ạ có ạ, Tiểu Trần luôn luôn ngoan, tỷ tỷ xinh đẹp nếu không tin lời nói Tiểu Trần thì bà có thể làm chứng.” Tiểu Trần ôm lấy cánh tay Dạ Nhiễm, sợ Dạ Nhiễm không tin nó nên vội túm Dạ Nhiễm nhìn Vũ Trung bà bà.
Vũ Trung bà bà bước nhanh đến bên người Dạ Nhiễm, vỗ đầu Tiểu Trần, cườinói với Dạ Nhiễm: “Đúng vậy, Tiểu Trần gần đây rất ngoan.”
Dạ Nhiễm cúi đầu hôn sườn mặt Tiểu Trần: “Tiểu Trần thực ngoan.”
Ngay sau đó, góc áo Dạ Nhiễm bị một cánh tay nhỏ bé bắt lấy, lôi kéo.
Dạ Nhiễm cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh mắt tiểu gia hỏa Viên Viên ngấn nước trong suốt như nai con: “Tỷ tỷ còn chưa hôn Viên Viên bao giờ.”
Dạ Nhiễm sửng sốt, lập tức cười ha ha, ngồi xổm xuống hôn trên mặt Viên Viên một cái: “Viên Viên nhà chúng ta đang ghen sao?”
Viên Viên che chỗ bị Dạ Nhiễm hôn, nghe lời nói của Dạ Nhiễm, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống đỏ bừng một mảnh.
“Cô gái, thật sự cám ơn cháu.” Vũ Trung bà bà nói lời cảm ơn, hai mắt không khỏi đẫm lệ.
Bây giờ thân thể Tiểu Trần khôi phục không ít, cũng không còn sợ hãi đámđông như trước, mỗi lần sợ hãi đều sẽ nói bản thân phải dũng cảm, phảikiên cường, bởi vì nó biết tỷ tỷ xinh đẹp khẳng định không thích VũTrung Trần không dũng cảm.
Dạ Nhiễm vội vàng nâng Vũ Trung bà bà dậy: “Bà bà, một tiếng cám ơn nàycháu nhận, ngàn vạn không cần nói cám ơn lại, hơn nữa, cháu thật sự rấtthích Tiểu Trần.”
Tiểu Trần nghe được lời nói của Dạ Nhiễm, mắt to sáng lấp lánh nhìn nàng:“Tiểu Trần thích tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp cũng thích Tiểu Trần,vậy Tiểu Trần sau khi lớn lên cưới tỷ tỷ xinh đẹp được không?”
Mọi người nghe vậy đồng thời ngẩn ra, sau đó liền cười phá lên.
Mấy người Liễu Phi Tiếu trêu tức nhìn đội trưởng nhà mình không chỉ không trừ nam nữ mà còn không bỏ già trẻ nữa cơ!
Dạ Nhiễm bất đắc dĩ ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Tiểu Trần, “Tiểu Trần ngoan,về sau Tiểu Trần sẽ gặp được chân mệnh thiên nữ của đệ thôi.”
Đứa nhỏ Tiểu Trần thật đơn thuần, cũng đơn thuần giống Viên Viên, tức thời liền cười nói: “Vâng, vậy Tiểu Trần nghe lời tỷ tỷ.”
Khóe mắt mọi người run rẩy, được rồi, bọn họ nên đổ lỗi tại mị lực của đội trưởng quá lớn sao?
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà nhìn nhau cười, lặng yên thối lui ra khỏiđám trẻ này, hiện tại và tương lai đều thuộc về đám tiểu tử này.
Đoàn người này vui cười đương nhiên dường như hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây, nhìn bóng người Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp, ánh mắt một bộ phận bắt đầu trở nên tàn nhẫn.
Dạ thị gia tộc gia chủ tương lai và vị trí thiếu chủ trí này, bọn họ đều là tình thế bắt buộc!
Bất luận cái gì ngăn cản bọn họ đều phải bị hủy diệt! Hủy diệt! Hủy diệt!
Cảm nhận được này ánh mắt không tốt, khóe môi Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệpđồng thời nở một nụ cười tà ác, muốn mệnh bọn họ, vậy trước giao mệnhbản thân lên đi!
Theo một tiếng chuông vang, đám người Dạ Nhiễm ngồi xuống, nhìn Dạ gia chủ từng bước đi lên đài chiến đấu của Dạ thị gia tộc.
Cảm xúc của Dạ gia chủ khôi phục rất nhanh, lúc này đã không thấy thần sắcbị chọc tức mới vừa rồi, chỉ có lạnh như băng và nghiêm túc: “Thi đấutranh đoạt Dạ thị gia tộc gia chủ tương lai vị và vị trí thiếu chủ, từhôm nay trở đi chính thức bắt đầu.”
“Toàn bộ dòng chính thứ đều có thể báo danh tham gia thi đấu, bổn gia chủkhông nhìn thân phận, chỉ nhìn thực lực, người có khả năng lên đảm nhiệm.”
“Dạ thị gia tộc từ trước tới nay lần đầu tiên thi đấu, lão phu tin tưởng,kết quả nhất định là cái đích mà mọi người cùng hướng tới! Khác với thi đấu bình thường, trong trận thi đấu này không hạn sinh tử. Kỹ không bằng người chết cũng không trách bất luận kẻ nào! Bằng không đừng trách lão phu không khách khí!”
Lúc Dạ gia chủ nói xong lời cuối cùng, thần sắc vô cùng lạnh băng, giọngnói hùng hậu thông qua nội lực truyền vào trong tai mọi người.
Tạp Tạp lập tức bày ra một kết giới, bao vây mọi người ở bên trong, ngăn cản nội lực xâm nhập.
Đáy mắt Dạ Nhiễm chợt lóe một tia phẫn nộ rồi biến mất, coi như là ra oai phủ đầu, động tác như thế làm sao có thể làm chứ?
Quay đầu nhìn lại phía sau, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều thiếu niên thiếu nữ thực lực yếu ớt đều thống khổ ôm lỗ tai.
“Thi đấu tổng cộng chia làm sáu ngày, ba ngày đầu là thi đấu gia chủ tươnglai, ba ngày sau là thi đấu thiếu chủ. Thi đấu ngày đầu tiên chọn mườitiến năm phương thức đào thải, ngày thứ hai năm tiến một, ngày thứ ba là trận chung kết.”
Giọng nói Dạ gia chủ tiếp tục rõ ràng vang ở bên tai mỗi người.
Dạ Nhiễm híp nửa mắt mang theo vài tia lười nhác, khuỷu tay để trên bàn,nắm tay chống huyệt thái dương, Dạ gia chủ an bài tuy rằng dung tụcnhưng vẫn có thể xem là một người có năng lực cho ra hiệu quả nhanhchóng.
Do vị trí gia chủ và vị trí thiếu chủ tương lai, cho nên sau một phentuyển chọn, cuối cùng dự thi chỉ có hai mươi cái tên, thời gian ba ngàyvừa khéo cũng đủ chọn ra người cuối cùng.
Dạ Nhiễm quay đầu nhìn Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu bàn bên cạnh, khóe môi kiêu ngạo nở nụ cười.
Từ nay về sau, Dạ Huyền Diệp sẽ chính thức hồi sinh, phô bày hết thực lực của y!
Muốn khiến toàn bộ đại lục hiểu, Dạ Huyền Diệp chưa từng trở thành phế vật, cho dù đan điền bị phế vẫn đứng trên đỉnh cao ngạo!
“Ngay tại đây, lão phu không hy vọng nhìn thấy bất luận kẻ nào có động tácgian lận gì, cho dù là nhỏ.” Dạ gia chủ cuối cùng cười lạnh cảnh cáo một lần, chợt ánh mắt nhìn mọi người, nội lực vận khởi cao giọng nói: “Hômnay bắt đầu, tranh đoạt hạng mười tiến năm, các vị hậu bối Dạ gia, ngheđược tên của bản thân thì lên đài chiến đấu đi.”
Ngay sau đó một bóng dáng uyển chuyển xuất hiện bên cạnh Dạ gia chủ, nữ tửnhẹ phất mày, mở một quyển trục, thì thầm: “Dạ XX, Dạ XX, Dạ XX,… Lênđài khiêu chiến thứ nhất.”
Sau khi đọc xong mười cái tên, nữ tử tiếp tục thì thầm: “Dạ XX, Dạ XX, DạHuyền Diệp, Dạ XX,… Lên đài khiêu chiến thứ hai. Mời các vị tham gia dựthi Thi đấu tranh đoạt của Dạ Thị gia tộc, trong vòng mười phút đi lênđài chiến đấu của mình, tiến hành trận đấu mười tiến năm.”
Dạ Nhiễm mang theo vài phần nghi hoặc lại phảng phất như trong dự kiến,tiểu thúc thúc Dạ Huyền Tự quả nhiên không tham gia thi đấu này.
“Phụ thân, con tin tưởng cha!” Dạ Nhiễm đưa tay vỗ tay hoan nghênh phụ thân, nàng tin tưởng phụ thân nàng, phụ thân nàng nhất định sẽ khiến toàn bộđại lục khiếp sợ!
“Phu quân, để cho bọn họ nhìn thấy thực lực của chàng đi!” Vũ Nhược Phiêu ôm Dạ Huyền Diệp một chút, thâm tình chân thành lại tự tin kiêu ngạo.
“Phụ thân cố lên, thắng Viên Viên sẽ cho phụ thân đường sữa tỷ tỷ để ăn.” Viên Viên suy nghĩ nửa ngày mới quyết định đùng kẹo tối trân quý bản thân thích nhất làm phần thưởng cho phụ thân.
Nhìn tiểu gia hỏa Viên Viên một mặt đau lòng lại kiên quyết, tất cả mọi người đều cười lên tiếng.
“Thúc thúc, cố lên!” Mấy người Liễu Phi Tiếu liếc nhau, nắm tay cùng nhau cổ vũ Dạ Huyền Diệp.
Thiên Tứ và Vũ Trung bà bà cũng xoay đầu cổ vũ, Dạ Huyền Diệp hít sâu một hơi gật đầu, từng bước một đi đến đài chiến đấu thứ hai.
Tạp Tạp và Tiểu Khung ở giữa không trung quan sát đối thủ của Dạ Huyền Diệp, hai vị này cho ra một cái kết luận.
Hai cái liếc nhau, đồng thời châm chọc: “Quá yếu!”
Lúc trước, hai người tìm Dạ Huyền Diệp đánh một trận, kết quả khiến hai người khiếp sợ!
Tiên Thiên tông sư nội công, hơn nữa còn là Tiên Thiên tông sư ngoại công,thực lực của Dạ Huyền Diệp tuyệt không đơn thuần là một cộng một bằnghai.
Bây giờ sức lực một quyền của Dạ Huyền Diệp vô cùng đáng sợ!
Mấy đấu thủ của Dạ Huyền Diệp cao nhất cũng chỉ là tam giai mộng cấp võ giả!
Nhưng tam giai mộng cấp võ giả ở trên tay Dạ Huyền Diệp tuyệt đối chống đỡkhông quá mười phút, nếu Dạ Huyền Diệp một quyền nện xuống toàn bộ triển khai mã lực ẩn chứa nội lực ngoại công, Tứ Giai mộng cấp võ giả cũngchỉ có thành tương hồ.
Dạ Huyền Diệp đứng trên đài chiến đấu, chọn vị trí ngay góc lẳng lặngđứng, ánh mắt chung quanh khiêu khích khinh thường trực tiếp không nhìn.
Mười phút thời gian chỉ chớp mắt đã trôi qua.
Dạ gia chủ nhìn hai mươi người tham tuyển đã vào chỗ, tầm mắt dừng trênngười Dạ Huyền Diệp có vài tia ảm đạm, đây là thiên tài cũng đồng thờilà đứa con lão ta thích nhất, chỉ là ——
Chỉ là một phần thân tình này bị lão ta tự tay đẩy ra.
Còn nhớ rõ nam hài nho nhỏ năm đó, mỗi lần tiến giai, mỗi lần đạt đượcthưởng đều sẽ vui vẻ phấn chấn chạy đến bên cạnh lão ta khoe, lão tacũng sẽ vui vẻ vuốt đầu khích lệ và tưởng thưởng bé trai.
Nhưng những ngày như vậy đã mất đi bao lâu rồi? Dạ gia chủ để tay lên ngực tự hỏi, lão ta đã không nghe một tiếng’Phụ thân’ ngọt ngào không biết baolâu.
“Trận đấu bắt đầu!” Dạ gia chủ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tuyên bố.
Ra lệnh một tiếng, nhất thời còn có hai người cách Dạ Huyền Diệp gần nhấtđánh tới Dạ Huyền Diệp, bọn họ nhìn đã liền quyết định giải quyết phếvật này là điều đầu tiên nên làm!
Dưới đài đám người Dạ Nhiễm thấy một màn như vậy, khóe môi nở nụ cười lạnh châm chọc.
Mà ánh mắt Dạ Huyền Diệp trên đài chỉ cười mị hoặc, “Xem ra hai vị muốn đi xuống trước thời hạn đúng không.”
Hai người này một là Tiên Thiên tông sư, một là nhất giai mộng cấp võ giả,hai người nghe được lời nói của Dạ Huyền Diệp đồng thời trào phúng nhìnDạ Huyền Diệp, phế vật này chẳng lẽ đã choáng váng mất rồi sao?
Nhưng mà ——
Ngay sau đó, động tác Dạ Huyền Diệp không khỏi làm mọi người ở đây chấn kinh!
Chỉ thấy Dạ Huyền Diệp vươn hai tay, sau đó bắt được công kích trong nháymắt, ngay cả nội lực cũng không sử dụng, trong chớp mắt liền vứt bay hai người này xuống đài chiến đấu.
“Quá đẹp trai!” Khúc Thừa Trạch nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng thở dài, một chiêu này của thúc thúc thật sự rất đẹp trai!
Nháy mắt giết! Nháy mắt giết một Tiên Thiên võ giả và một nhất giai mộng cấp võ giả, Dạ Huyền Diệp này coi như khôi phục đan điền, nhưng thực lựccũng khủng bố đến nông nỗi như thế sao?
Khi đó khiếp sợ nhất là Dạ gia chủ, vừa rồi lúc Dạ Huyền Diệp đến, lão tađã dò xét đan điền Dạ Huyền Diệp một lão tuyệt đối không tưởng tượngđược Dạ Huyền Diệp chỉ một chiêu, một chiêu đã nháy mắt giết hai caothủ!
Dạ Nhiễm nhìn mọi người há hốc miệng, khóe môi tươi cười, hãy chờ xem,thực lực của Dạ Huyền Diệp tuyệt đối phỏng chừng còn cường hãn hơn sovới bọn họ thấy lúc này!
Trên đài mọi người cũng không thể tin nổi, bọn họ nghĩ phế vật này khẳngđịnh dễ dàng bị đánh rớt xuống đài, ai ngờ Dạ Huyền Diệp lại giết haicao thủ trong giây lát!
Trên đài có vài vị đã nheo nửa mắt lại, âm thầm quyết định đầu tiên không đi trêu chọc Dạ Huyền Diệp, dù sao cũng có năm hạng chứ không phải một.
Nhưng còn có người cũng không phục muốn đi lên thử, một phế vật dù trị liệuđan điền tốt đến đâu vẫn là phế vật, cho nên vì chứng minh quan điểm bọn họ, bọn họ liền trực tiếp bị hỏa lực của Dạ Huyền Diệp toàn bộ khai hỏa một cước đá bay khỏi đài chiến đấu.
Bởi vì kết cuộc của mấy người này, trên đài chỉ còn lại sáu người bắt đầu tranh chấp bốn hạng còn lại.
Hai tay Dạ Huyền Diệp chắp sau lưng đứng tại chỗ, đối với toàn bộ ánh mắtđều làm như không thấy, ánh mắt y chỉ dừng trên đám người Dạ Nhiễm, ýcười triền miên, phảng phất như đang nói, thế nào? Không làm mọi ngườithất vọng chứ?
Dạ Nhiễm giơ ngón tay cái lên với phụ thân nhà mình, nàng chỉ biết sau khi phụ thân nàng khôi phục đan điền nhất định sẽ ưu tú đến làm cho ngườita nhìn không dời mắt.
Diện mạo Dạ Huyền Diệp thuộc loại tuấn tú, ai tiếp xúc cũng biết đây đúng là kiểu sói đội lốt cừu ăn thịt không nhả xương.
Trận chiến đấu mười tiến năm này hạ màn rất nhanh, thực lực không bằng người bị đá bay đạp bay cũng không ở trong phạm vi lo lắng của mọi người.
Ngày mai trận thứ hai tỷ thí năm tiến một bởi vì biểu hiện của Dạ Huyền Diệp nên khiến mọi người rất mong đợi lên, hai chiêu vừa rồi thậm chí DạHuyền Diệp vẫn chưa để lộ thực lực chân chính của y, mọi người khôngkhỏi chờ mong, Dạ Huyền Diệp tuyệt thế thiên tài mười lăm năm trước, sau khi dục hỏa trùng sinh thực lực là thế nào!
Tửu điếm Khúc thị, ghế lô lầu hai.
“Cụng ly!” Mọi người Dạ Nhiễm vui vẻ đến mức có thể nghe tiếng cụng ly từ rất xa.
Chúc mừng Dạ Huyền Diệp trận chiến thứ nhất đại hoạch toàn thắng, hoàn mỹ nháy mắt làm đại lục khiếp sợ!
Hôm nay tất cả mọi người đều vui vẻ, cho dù hai vị Tạp Tạp và Tiểu Khung cũng uống đến sắc mặt đỏ bừng, vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà ngồi ở bên cạnh Vũ Nhược Phiêu, hai vị cửugiai mộng cấp võ giả cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo, vui vẻ nói việcnhà với Vũ Nhược Phiêu.
Dạ Nhiễm giương mắt nhìn trời, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nâng taynhấc chén trà với ánh trăng, Mặc Hoàng, trận đấu đầu tiên của phụ thânvô cùng thành công.
Xa xa trong rừng rậm, người nào đó tựa vào trên cây, phảng phất có mộtloại cảm ứng giương mắt nhìn trăng rằm, Dạ Nhiễm, chúc mừng nhạc phụ kỳkhai đắc thắng!
Bởi vì ngày thứ hai Dạ Huyền Diệp còn có thi đấu cho nên buổi tối mọi người cũng không chơi điên cuồng bao lâu, một chén rượu cuối cùng uống xong,tất cả mọi người về phòng.
Dạ Nhiễm, Tạp Tạp và Tiểu Khung vào phòng liền ngã phịch xuống giường ôm mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thức dậy ăn điểm tâm, sau đó liền đi về phía Dạthị gia tộc, La Lỵ đứng phía sau Dạ Nhiễm, khóe môi nở nụ cười ngọtngào, phụ thân sư phụ rất lợi hại, ba ngày sau sư phụ nhất định sẽ càngkhiến đại lục khiếp sợ!
Ha ha, phụ thân khủng bố, còn có con gái khủng bố, lại thêm Vũ Nhược Phiêu là mẫu thân khủng bố, một nhà sư phụ đều là làm cho người ta khiếp sợdị thường!
Dạ thị gia tộc, luyện võ trường.
Vẫn là vị trí ngày hôm qua, sau khi mọi người ngồi xuống không bao lâu, bóng người Dạ gia chủ liền xuất hiện trên đài chiến đấu.
“Hôm qua thi đấu mười tiến năm đã kết thúc, hôm nay cử hành thi đấu năm tiến một, các vị tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng.” Dạ gia chủ không nói nhảmnữa, chỉ thoáng đảo qua dưới đài, trầm giọng nói.
Sau đó nữ tử hôm qua tiện đà tuyên bố tên trên đài chiến đấu.
Lúc này Dạ Huyền Diệp ở trên đài chiến đấu thứ nhất, trong năm người có một vị tam giai mộng cấp võ giả, hẳn là nhìn như đối thủ cạnh tranh lớnnhất của Dạ Huyền Diệp.
Thi đấu Năm tiến một, Dạ gia chủ ra lệnh một tiếng, chính thức bắt đầu!
Dạ Nhiễm ngồi ở dưới đài, đưa tay vén sợi tóc bị gió thổi đến trước mặt,trong ánh mắt mang theo chờ mong nhè nhẹ, phụ thân, khiến những ngườinày mở mang tầm mắt đi! Trong ngoài song tu, đồng thời đi vào Tiên Thiên tông sư, nếu tuôn ra thực lực như vậy, toàn bộ đại lục sẽ khiếp sợ cỡnào?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]