Trên đài thoáng chốc bắt đầu cuộc hỗn chiến của năm người, lúc này Dạ HuyềnDiệp không còn đứng một chỗ chờ người khác công kích nữa mà trực tiếpchủ động tấn công!
Nắm tay vận nội lực của một Tiên Thiên tông sư, lần đầu tiên Dạ Huyền Diệpthể hiện thực lực cường đại của mình trước mặt mọi người!
Tiền một bước, Dạ Huyền Diệp chạm nắm đấm trên không trung cùng một gã tam giai mộng cấp võ giả.
Ầm!
Nội lực chạm vào nhau làm không khí chấn động lớn.
Dạ Huyền Diệp trở mình trên không rồi vững vàng đáp xuống mặt đất, giơ mắt nhìn gã tam giai mộng cấp võ giả kia, khóe môi Dạ Huyền Diệp cong thành một độ cong tà ác.
Tam giai mộng cấp võ giả cũng chỉ có thế!
Gã tam giai mộng cấp võ giả kia lúc này lại mở to hai mắt, đưa tay lau vết máu tươi trên khóe môi, hoàn toàn không thể tin được mình lại bị mộtphế vật, không, không phải phế vật, mà là một tên Tiên Thiên tông sư vừa khôi phục lại đan điền đánh cho thổ huyết.
Hơn nữa còn dưới tình huống đấu nội lực thuần khiết!
Dù thế nào chăng nữa, gã tam giai mộng cấp võ giả này cũng không thể tiếpnhận được tình huống trước mắt, con ngươi lóe lên tia lạnh băng rồi biến mất, ngay sau đó liền nhanh chóng công kích Dạ Huyền Diệp mãnh liệt!
Thân thể Dạ Huyền Diệp không buông lỏng chút nào, sau khi võ giả kia công kích đến cũng lùi bước mà mạnh mẽ tiến tới nghênh đón!
Lúc này động thủ chính là toàn lực xuất chiêu sau khi thăm dò xong!
Dạ Huyền Diệp vừa vận nội công vừa vận một lượng lớn ngoại công tập trungvào nắm tay, vô cùng hung mãnh tung một quyền về phía gã tam giai võgiả!
Mấy người Khúc Thừa Trạch ở dưới đài đều trừng to mắt nhìn một màn này,ngay cả Tạp Tạp và Tiểu Khung cũng phải nuốt một ngụm nước bọt, mộtquyền này dưới lực đạo của Dạ Huyền Diệp hoàn toàn đủ để kết thúc gã tam giai võ giả trong một chiêu!
Nhưng sự việc lại ngoài định liệu, nắm đấm của Dạ Huyền Diệp còn chưa chạmvào người tên võ giả thì bỗng dưng bị một ngăn cản bởi một sức mạnhcường đại, một kích này của Dạ Huyền Diệp không trúng, xoay người thốilui về phía sau.
Dạ Huyền Diệp hoàn toàn không nghĩ tới võ giả ở trước mặt có thể ngăn quảđấm của y, liền giương mắt xem xét thì ánh mắt ngưng trọng hẳn, ThấtGiai linh thú hệ phòng ngự!
Dạ Nhiễm ở dưới đài thoáng nhíu mày, nàng vẫn rất tín nhiệm đối với phụthân nhà mình, chỉ là Thất Giai linh thú hệ phòng ngự không dễ đối phó.Theo nàng biết, Dạ Huyền Diệp không có khế ước với linh thú.
Trong mắt Tạp Tạp lóe lên sự nguy hiểm, dùng cấp bậc của đại gia nó, một conThất Giai linh thú nho nhỏ này còn dám can đảm ở trước mặt nó động thủvới phụ thân của Nhiễm Nhiễm, quả là không thể tha thứ!
Tiểu Khung bất đắc dĩ đưa tay vỗ vai Tạp Tạp, đại gia Tạp Tạp, cho dù đạigia ngài không thoải mái thì trận này cũng phải do chính Dạ Huyền Diệphoàn thành.
Tạp Tạp không nói gì, chỉ là nhẹ gật đầu với Tiểu Khung, nó hiểu, nếu nó âm thầm xuất thủ chính là vũ nhục Dạ Huyền Diệp.
Dạ Huyền Diệp ở trên đài chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó thần sắc lập tứcsáng lên! Vốn nếu chỉ có một gã tam giai mộng cấp võ giả, y còn lo lắnghôm nay tỷ thí khẳng định sẽ vô cùng bình thường như ngày hôm qua, nhưng bây giờ xuất hiện một con Thất Giai linh thú hệ phòng ngự, trong lòngDạ Huyền Diệp lại bắt đầu sôi sục.
Đánh một trận thật hay cho con gái bảo bối xem! Nói cho toàn bộ đại lục biết Dạ Huyền Diệp y, phu quân của Vũ Nhược Phiêu, phụ thân của Dạ Nhiễmkhông phải một phế vật!
Dạ Nhiễm nhìn vẻ mặt hưng phấn của phụ thân nhà mình, khóe nở nụ cười xinh đẹp.
Dùng sức mạnh của ngoại công võ giả chống lại linh thú hệ phòng ngự, ai mạnh ai yếu?
Không thể không nói, tuy khả năng bạo phát của Thất Giai linh thú có thể sovới Tiên Thiên, nhưng Dạ Huyền Diệp lại không phải là Tiên Thiên mà lạilà Tiên Thiên tông sư nội ngoại song tu, cho nên trận đấu này Dạ Nhiễmđã biết người thắng cuối cùng ngay từ đầu rồi.
Một quyền vừa mới bị Thất Giai linh thú ngăn cản, Dạ Huyền Diệp chỉ dùngsáu thành công lực, bây giờ Dạ Huyền Diệp không đứng chờ con linh thúnhào tới, vận toàn bộ tám thành công lực nội ngoại công trên tay, thânthể lập tức bay lên, một quyền đấm vỡ đầu con linh thú, ngay sau đó, nắm đấm liền rơi vào người tên tam giai mộng cấp võ giả.
“Ngươi thật sự muốn giết ta? Ca ca…” Tên tam giai mộng cấp võ giả cảm thấydường như mình sắp gặp tử thần, vội vàng không ngớt lời hô.
Dạ Huyền Diệp bị một tiếng ca ca của võ giả ở trước mặt làm ngưng tay, nụcười mỉa mai: “Ca ca? Dạ Huyền Diệp ta thì không coi trọng đệ đệ nhưngươi đâu…”
Lúc y công thành danh toại, người đệ đệ ở trước mặt này có thái độ thế nào? Sau khi đan điền của y bị phế, người đệ đệ ở trước mặt có thái độ thếnào?
Đã từng là một Dạ Huyền Diệp ngu ngốc, ngu ngốc đến mức luôn tin tưởngrằng dù có chuyện gì xảy ra, quan hệ huyết thống cũng không có cách nàocó thể phá vỡ được, nhưng số mệnh của y trong mười lăm năm qua đã để ynhìn rõ được cái gì mới thật sự không phá vỡ, cái gì mới thật sự đáng để y quan tâm.
Nhưng nắm đấm ở ngay trước mặt tên mộng cấp võ giả lại buông lỏng ra, không mở mắt, y thản nhiên nói: “Ngươi tự đi xuống đi.”
Dạ Nhiễm ở dưới đài thở dài, phụ thân vẫn là quá mềm lòng rồi.
Mấy người Liễu Phi Tiếu nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, bọn họ đương nhiên giảithích được cách nghĩ lúc này của Dạ Nhiễm, chỉ là bọn họ rất muốn nóimột câu với nàng: đội trưởng, người thật sự mềm lòng là cô mới đúng.
Trên chiến đài.
Dạ Huyền Diệp lưu lại một câu, đặt ánh mắt trên người ba người khác, đãtới tham gia trận chiến tranh đoạt này, Dạ Huyền Diệp không thể có khảnăng thua trận trở về.
Nhưng ———————-
Có người lại chính là như vậy, dùng sự quan tâm hòa hảo của y đổi lại lòng lang dạ thú, lúc ánh mắt và tinh thần của Dạ Huyền Diệp toàn bộ đặttrên người ba người khác, ánh mắt gã tam giai mộng cấp võ giả khẽ động,bóng người thoáng chốc biến mất tại chỗ!
Đánh lén!
Dạ Nhiễm cắn răng đứng lên!
Tập Diệt Nguyệt hung dữ ném chén trà xuống đất, nàng ghét nhất chính làloại người đánh lén, chỉ hi vọng Dạ thúc thúc không hạ thủ lưu tình! Đối với loại người này thì căn bản không cần!
Do nội ngoại song tu nên sáu giác quan của Dạ Huyền Diệp vô cùng nhạy bén, kỳ thật sau khi tên tam giai mộng cấp võ giả biến mất y đã phát hiện,đáy mắt xẹt qua tia đau xót, vẫn còn nhớ rõ năm đó, nam hài luôn thíchđi phía sau y gọi ca ca, ca ca.
Hôm nay ———————-
Sau lưng có một luồng sát khí rét lạnh đánh úp tới, Dạ Huyền Diệp than nhẹmột tiếng, một cước đơn giản đạp bay con Thất Giai linh thú, sau đó tayphải nắm chặt trên không trung, đồng thời một mũi kiếm xuất hiện trongtay Dạ Huyền Diệp.
Tiếp đó, Dạ Huyền Diệp một tay nắm mũi kiếm, trực tiếp ném võ giả đang ẩn thân xuống đất.
Dạ Huyền Diệp đi đến phía trước, mũi kiếm chĩa vào cổ họng của nam tử trên mặt đất, giọng nói của Dạ Huyền Diệp có chút cô đơn: “Mọi thứ đều thayđổi, mọi thứ đều thay đổi cả rồi ah…”
Chỉ nói hai câu, Dạ Huyền Diệp đã không để cho nam tử trên mặt đất kịp phản ứng, nội lực vung lên, tiễn tên tam giai mộng cấp võ giả xuống chiếnđài, cứ như vậy, nam tử này liền mất đi tư cách tranh đoạt.
Giải quyết xong tên tam giai mộng cấp võ giả, ánh mắt Dạ Huyền Diệp một lần nữa chuyển về phía ba người trên chiến đài.
Ba người này bây giờ đã phảng phất có chung một nhận thức, ba người vây quanh Dạ Huyền Diệp ở giữa.
Ba đấu một.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn ra được mục đích của ba tên này, lúc nàyđối với bọn họ thì Dạ Huyền Diệp chính là địch nhân mạnh nhất, nếu không giải quyết được thì ba người bọn họ sẽ bị loại bỏ từng người một.
Nhưng đó không phải điều bọn họ muốn, vậy nên bọn họ chỉ có thể chọn ba chọimột, sau khi giải quyết xong địch nhân lớn nhất, ít nhất trong ba ngườibọn họ sẽ có một người ở lại.
Bọn họ không biết rằng, lúc bọn họ lựa chọn việc ba chọi một, kết quả không đơn giản chỉ có thắng, mà còn có khả năng cả ba người đều thua.
Dạ Huyền Diệp thi triển thực lực làm cho toàn bộ đại lục khiếp sợ một lầnnữa, một đấm nện lên chiến đài, làm thủng một lỗ ít nhất sâu mười phân.
Nên biết là với độ cứng của chiến đài này, một tam giai mộng cấp võ giảxuất toàn lực cũng không thể tạo thành ra tình trạng như thế này.
“Không lẽ…” Thiên Tứ bà bà ở bên cạnh Dạ gia chủ nheo mắt lại, khuôn mặt cũng bắt đầu trịnh trọng cười tủm tỉm.
Vũ Trung bà bà nhanh tiếp lời: “Không lẽ là nội ngoại song tu?! Hơn nữa đều đạt đến cấp Tiên Thiên tông sư?!”
Lời nói của Vũ Trung bà bà giống như một hòn đá liệng vào hồ nước, xung quanh lập tức rung động.
Ngoại công tu luyện ở đây không ai không biết, cũng chính bởi vì biết rõ nên mới khiếp sợ.
Từ xưa đến nay, không phải chưa có ai thử tu luyện ngoại công, nhưng biếtbao nhiêu người đều bỏ cuộc, cực khổ mệt mỏi đổi lại không được baonhiêu, không thể không nản lòng thoái chí trong lúc tu luyện, có thể vìkhông muốn mệt mỏi đến chết trong lúc tu luyện nên không ai cố hết sứcđể thu được kết quả tốt.
Cho nên trên Thương Minh đại lục, cho tới tận bây giờ chỉ xuất hiện duynhất một người ngoại công đạt cấp Tiên Thiên tông sư, nhưng vị tông sưnày cũng đã mất mạng trên chiến trường Nhân Ma một ngàn năm trước.
Hôm nay, trên đại lục lại xuất hiện thêm một người ngoại công Tiên Thiên tông sư sao? Lại còn dưới sự chứng kiến của bọn họ!
Chú ý đến sự sợ hãi thán phục của những người xung quanh, khóe miệng DạNhiễm hơi nở nụ cười, nàng muốn chính là như vậy, nàng muốn chính là tất cả đều biết rõ phụ thân của nàng là thiên tài thật sự, sự cố gắng củaphụ thân trong suốt mười lăm năm nay không người nào có thể không côngnhận hay chối bỏ!
“Ai ôi!!! Lão tử cuối cùng cũng đến kịp, cái công việc chết tiệt này có thể hành hạ chết lão tử mất thôi, lão đại ới, huynh tranh thủ thời gianthắng nhanh lên, nếu huynh không chiến thắng lão tử sẽ bãi công đấy!”Đại thúc lôi thôi bỗng nhiên xuất hiện, được rồi, ngoài mặt thì lôi thôi nhưng thực chất là mỹ nam tử Tuyên Nhất Minh đại thúc, đặt mông ngồi ởvị trí của Dạ Huyền Diệp, uống xong một ngụm trà liền hét lớn về chiếnđài.
Khóe miệng Dạ Nhiễm co lại, quay đầu nhìn đại thúc đã khôi phục lại vẻ ngoài lôi thôi, bất đắc dĩ: “Quái đại ca, kỳ thật cách ăn mặc lần trước củahyuynh rất đẹp.”
Tuyên Nhất Minh nghe vậy liền quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Nhiễm, nhìn nhìnLiễu Phi Tiếu, cuối cùng nhìn lại chính mình, chỉ Liễu Phi Tiếu mà cườinhạo: “Bộ dạng này của lão tử mới gọi là đẹp trai, các ngươi có biếtthưởng thức hay không hả?”
Nội tâm của Liễu Phi Tiếu hiện đầy trên mặt, Quái đại ca, lão nhân gia ngài nhìn hắn làm gì hả? Hắn cũng chưa nói cái gì mà.
Dạ Nhiễm hít sâu một hơi, ánh mắt tiếp tục đặt trên người phụ thân nhàmình, phụ thân, trực tiếp giải quyết bọn họ cho xong đi thôi.
Lúc này không cần Dạ Nhiễm phải nói, Dạ Huyền Diệp cũng phải nhanh chónggiải quyết trận chiến vô nghĩa này, so với loại tranh đoạt bỏ đi này,quản chuyện của Tuyên Nhất Minh vẫn quan trọng hơn!
Dạ Huyền Diệp mặt không đỏ thở không gấp nhìn ba người ở trước mặt nhưchơi đùa với những con khỉ, cười cười phất phất tay: “Có việc gấp, trước không thể phụng bồi.”
Câu nói vừa dứt, bóng người Dạ Huyền DIệp biến mất tại chỗ, sau đó chỉ nghe thấy ba tiếng kêu thảm thiết, ba người dự thi kia đã bị Dạ Huyền Diệpdùng phương thức không chút hòa nhã đá khỏi chiến đài.
Trong một thời gian ngắn, Dạ Huyền Diệp liền giải quyết xong trận chiến bốnngười, thành công lấy được tư cách tiến vào trận chiến tranh đoạt ngàymai.
Ánh mắt Dạ gia chủ vô cùng phức tạp, Dạ Huyền Diệp, Dạ Nhiễm, Vũ NhượcPhiêu, Dạ Viên Viên, những người xuất sắc này vốn đều thuộc về Dạ thịgia tộc của lão.
Mấy người này vốn cũng là con cháu làm nũng dưới gối lão, lại bị chính tay lão đẩy ra.
Dạ gia chủ không biết tâm tình của mình là như thế nào, chỉ là bức thiếtmuốn chạy khỏi nơi này, ánh mắt không tự chủ được nhìn một nhà bốn người Dạ Huyền Diệp đang vui cười.
Dạ gia chủ xoay đầu, cười tự giễu, loại thân tình này Dạ gia chủ lão không có tư cách có được.
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà đều chú ý đến thần sắc Dạ gia chủ, hai người không nói gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện nhà người ta, loại chuyệnnày không hợp để hai người tham dự, chỉ hi vọng Dạ gia chủ có thể hiểu,trên thế gian này đến tột cùng cái gì mới là vật trân quý nhất.
Dạ Nhiễm và mẫu thân, còn có tiểu nha đầu Viên Viên tiến lên ôm lấy Dạ Huyền Diệp thắng lợi áp đảo.
Chiến thắng rồi, tâm tình của Dạ Huyền Diệp vẫn đang rất tốt, mặc dù trậnchiến ngày hôm nay không có chút hứng thú nào. Vì vậy, Dạ Huyền Diệp nhớ tới trận chiến cùng Quân Mặc Hoàng, trận chiến cùng Tạp Tạp và TiểuKhung, trong mắt lóe lên tia vui vẻ, Dạ Huyền Diệp nhìn Tạp Tạp và TiểuKhung, tiểu tử Mặc Hoàng kia không ở đây, hai tiểu gia hỏa các ngườihầu ta đánh đi.
Lúc này Tạp Tạp và Tiểu Khung đều vỗ ngực mình, phụ thân muốn đánh nhau, bọn nó sẽ tuyệt đối phụng bồi đến cùng!
Bọn Liễu Phi Tiếu cũng nhao nhao tiến đến tự mình chúc mừng, bọn họ đối với đội trưởng và phụ thân ngoài một phần kính trọng thì vẫn có hơn mộtphần tôn kính sức mạnh.
Dạ gia chủ mấy lần muốn bước xuống dưới, mấy lần muốn đưa tay nói chút gìđó với mấy người Dạ Huyền Diệp, nhưng đều chán chường buông tay xuống,lời nói cuối cùng cũng nuốt xuống.
Bầu không khí giữa bọn họ, lão không thể xen vào, giống như người ngoài bịbài trừ ở bên ngoài, hơn nữa lại càng giống như đối với bọn họ, Dạ giachủ hôm nay không còn là phụ thân và gia gia nữa, chỉ là Dạ gia chủ màthôi.
Vũ Trung bà bà và Dạ gia chủ có chút giao tình, cuối cùng nhìn không đượcbộ dạng bức bối này của Dạ gia chủ, vỗ vai Dạ gia chủ nói: “Dạ lão đệ,hãy suy nghĩ thật kĩ đến bây giờ cái đệ thật sự muốn là cái gì.”
Dạ gia chủ không biết, lão chỉ muốn những điều tốt nhất cho Dạ thị giatộc, có người nối dõi tốt nhất, có thiếu chủ tốt nhất, mỗi một bước lãođang đi, mỗi câu mỗi chỗ đều cân nhắc vì tương lai lâu dài của Dạ gia.
Sai lầm sao? Dạ gia chủ để tay lên ngực tự hỏi, nhưng đáp án lấy được lạilà không, lão không sai, những năm gần đây Dạ thị gia tộc dưới sự quảnlý của lãotừng bước phát triển hơn, càng cường đại so với lúc trước.
Nhưng, cái lão thật sự muốn là gì?
Dạ gia chủ cảm thấy mông lung.
Thiên Tứ bà bà thở dài, bởi vì bao che khuyết điểm cho đồ đệ bảo bối nên từtrong tiềm thức bà luôn ở vị trí đối lập với Dạ gia chủ, nhưng sau nàybà lại biết được, bên cạnh lão giả này ngoài phụ thân và gia gia thì lão chính là nhất gia chi chủ, nhân vật đứng đầu cả gia tộc.
“Chúc mừng lão đại!!!” Tuyên Nhất Minh cười híp mắt tháo hồ lô bên hông xuống ném cho Dạ Huyền Diệp.
Dạ Huyền Diệp nhìn thấy hồ lô của Tuyên Nhất Minh, mắt liền sáng ngời, gần như là đoạt lấy hồ lô rượu, sau khi mở ra liền uống hết một ngụm, cườiha ha: “Rượu Linh Hầu quả nhiên chỉ có tiểu tử đệ mới mang tới được.”
Tuyên Nhất Minh đắc ý nhướng mày: “Đương nhiên, cũng không nhìn thử xem lão tử là ai?”
Dạ Huyền Diệp đạp một cước lên mông Tuyên Nhất Minh: “Tránh ra một bên,tiểu tử, đệ không ở Tầm Bảo Môn mà chạy đến đây làm gì hả?”
Tuyên Nhất Minh xoa mông, bất mãn trừng mắt nhìn Dạ Huyền Diệp: “Ấy nhé, lãođại, lão tử thiên tân vạn khổ mang rượu tới chúc mừng huynh đấy! Lại còn không nể tình như vậy, coi chừng lão tửu bãi công cho xem.”
Dạ Huyền Diệp liếc Tuyên Nhất Minh: “Tiểu tử đệ nói câu này năm năm rồi.”
Tuyên Nhất Minh hừ hừ, vẻ mặt như muốn tạm biết, ngữ khí lại hung dữ: “Cẩnthận một ngày nào đó bổn thiếu gia ôm tất cả tài sản của Tầm Bảo Mônchuồn mất!”
“Không sao không sao, thúc trộm đi bao nhiêu bổn cô nương sẽ khiến thúc giaora bấy nhiêu.” Dạ Nhiễm cười híp mắt nhìn vị Quái đại thúc này, trongđôi mắt đen láy đầy vẻ trêu tức.
Tuyên Nhất Minh đấu không lại hai cha con nhà này, chỉ có thể oán hận trừngmắt liếc hai người, quay đầu nói với Vũ Nhược Phiêu: “Tẩu tẩu, lão đạivà con gái của tẩu ức hiếp đệ kìa…”
Vũ Nhược Phiêu lại mang nụ cười híp mắt, nhẹ nhàng xoay người tránh khỏiTuyên Nhất Minh đang nhào về phía mình: “Ồ, thật ra tẩu tẩu ta đây cũngmuốn ức hiếp đệ một chút.”
Tuyên Nhất Minh ôm mông bỏ chạy, bọn Liễu Phi Tiếu che miệng cười cười, DạViên Viên cũng cười khanh khách, dùng tiếng nói trẻ thơ thanh thúy nói:“Đại thúc thúc, đừng khóc ha, Viên Viên sẽ không ức hiếp đại thúc đâu.”
Tuyên Nhất Minh cúi đầu nhìn xuống, một tay ôm lấy Viên Viên đáng yêu: “Quả nhiên vẫn là tiểu bảo bối đáng yêu nhất.”
Viên Viên nghe thấy lại ghét bỏ nhìn Tuyên Nhất Minh: “Viên Viên là bảo bốicủa phụ thân mẫu thân và tỷ tỷ, không phải bảo bối của thúc.”
Tuyên Nhất Minh bị đả kích lớn đành tới góc tường trồng cây nấm, trong lòngKhúc Thừa Trạch bây giờ cực kỳ vui sướng, cho tới nay hắn luôn là ngườibị sỉ nhục đáng thương nhất, hôm nay nhìn thấy người khác bị ức hiếp,ngoài mặt thì đồng bệnh tương liên nhưng lại có chút hả hê.
Vậy nên có thể nói, tiểu tử Khúc Thừa Trạch này thật đúng là rất vô sỉ.
Thiên Tứ bà bà và Vũ Trung bà bà đi đến bên cạnh mọi người, sau khi chúc mừng Dạ Huyền Diệp, Dạ Nhiễm dắt tay Tiểu Vũ đang nắm vạt áo của nàng, đoànngười về tửu điếm của Khúc thị.
Trở lại tửu điếm ăn bữa trưa xong, Dạ Nhiễm để Tạp Tạp và Tiểu Khung ở lạitửu điếm canh chừng việc tu luyện của Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu,còn nàng tới công hội đan dược.
Đan dược hôm trước đã luyện chế xong, ngày hôm qua vì chúc mừng phụ thânnên không đến xem, hôm nay cũng nên đến công hội đan dược xem qua, chắchẳn lão đầu tử cũng sốt ruột lắm rồi nhỉ?
Đến cửa công hội đan dược, Dạ Nhiễm lập tức được người giữ cửa cung kínhnghênh đón đi vào, hiện nay ở công hội đan dược không có ai không biếtnhân vật Linh Dược Sư này.
Hội trưởng đan dược nghe thông báo nói Dạ Nhiễm đến liền mở cửa đi ra ngoài đón, vừa nhìn thấy Dạ Nhiễm, tâm trạng thấp thỏm của hội trưởng mớichậm rãi bình tĩnh lại: “Linh Dược Sư các hạ, trước xin chúc mừng phụthân của các hạ hai ngày nay liên tục thắng lợi.”
Dạ Nhiễm cười cười: “Đa tạ hội trưởng, đan dược đã luyện chế thành côngphần đầu tiên, hội trưởng ngài có thể tìm người đã từng phục dụng Nguyên Linh Đan đến thử dược hiệu một phen.”
Hội trưởng nghe thấy câu nói của Dạ Nhiễm, vẻ mặt vui vẻ sáng bóng, quảthật là tốt quá rồi! Chỉ hơn một tuần lễ mà đã luyện chế thành công phần đầu tiên, bất luận có bao nhiêu viên, chỉ cần có hiệu quả, muốn lão làm gì lão cũng đồng ý.
“Tốt, tốt, ta liền gọi người đến.” Hội trưởng bất chấp đám người Long VôPhong và ám vệ vì Dạ Nhiễm đến mà thủ hộ ở một nơi bí mật nào đó, tựmình mở cửa đi ra ngoài.
Lúc hội trưởng nhìn thấy mấy vị trưởng lão ở ngoài cửa, lập tức nói: “Nhanh, nhanh, Vô Phong, gọi đệ đệ của ngươi đến đây.”
Long Vô Phong nhẹ gật đầu, lách người rời khỏi, gọi ngoại nhân tới bọn họcũng hơi lo lắng, người của công hội đan dược, thích hợp để phục dụngNghịch Thiên Đan, tìm tới tìm lui, bọn họ quyết định chọn đệ đệ của Long Vô Phong, Long Vô Hối.
Long Vô Hối, năm nay 17 tuổi, một Thất Giai võ giả. Giống với ca ca Long Vô Phong của mình, rất ưa thích nghiên cứu đan dược.
Dạ Nhiễm thủy chung ngồi ở vị trí phía trước thảnh thơi uống trà, đối vớicác vị trưởng lão công hội đan dược này, nàng hoàn toàn không có mộtchút hứng thú nào.
Mấy vị trưởng lão ở ngoài cửa cũng không tức giận, nếu có tức giận thì bọnhọ cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ai bảo bây giờ vị này chính lànhân vật có thể cứu vớt toàn bộ công hội đan dược bọn họ chứ? Huống chi, chuyện Nguyên Linh Đan cũng là do bọn họ gây ra, Dạ Nhiễm có ghét bỏbọn họ cũng là chuyện bình thường.
Trong chốc lát, một thiếu niên xuất hiện trong gian phòng, Dạ Nhiễm khiêu minhìn, tướng mạo thiếu niên này có vài phần tương tự Long Vô Phong.
Dạ Nhiễm bước lên phía trước, nói với thiếu niên kia: “Giơ tay trái ra.”
Thấy Lonng Vô Hối duỗi tay ra, Dạ Nhiễm đặt ngón tay lên mạch đập của LongVô Hối, sau khi ngưng thần một chút mới nói với hội trưởng đan dược:“Hội trưởng, ông có thể đến xem qua, bây giờ chỉ mới là Thất Giai võgiả, kinh mạch đã dần dần bị phong bế.”
Hội trưởng đại nhân mang theo một chút xấu hổ và áy náy, đặt tay lên mạchđập của Long Vô Hối, cẩn thận cảm nhận một chút mới phát hiện việc bịphong bế, rất nhỏ nhưng không phải không thể phát hiện, bây giờ Long VôHối chỉ mới là Thất Giai võ giả, sau này nếu muốn trở thành Tiên Thiên,hội trưởng đan dược không nghĩ được hậu quả sẽ thế nào…
Dạ Nhiễm thở dài, khiêu mi nhìn mấy vị trưởng lão: “Mọi người có muốn cảm nhận một chút hay không?”
Mặc kệ bọn họ làm gì thì cũng đều biết là mình sai, nhưng vẫn nhịn khôngđược tò mò, mấy vị trưởng lão đều vươn tay xem xét mạch đập của Long VôHối, cẩn thận cảm nhận sự phong bế.
Sau đó, Dạ Nhiễm không nhìn vẻ mặt áy náy của mấy vị trong công hội đandược nữa mà lấy ra một viên Nghịch Thiên Đan từ trong nhẫn trữ đồ đưacho Long Vô Hối, Dạ Nhiễm cười nói: “Ăn viên đan dược này vào.”
Không phải mệnh lệnh, không phải yêu cầu, chỉ một câu trần thuật nhàn nhàn,ngữ khí như vậy cũng không có cách nào để người khác phản bác, trái lại, Long Vô Hối lại cảm thấy nụ cười của Dạ Nhiễm rất đẹp.
Trước đó Long Vô Hối đã nghe ca ca và đan được hội trưởng nói rõ chuyện này,cho nến đối với đan dược mà Dạ Nhiễm đưa cho mình cũng không có chút nào do dự, trực tiếp đưa vào miệng, sau đó khoanh chân ngồi trên đất hấpthụ dược lực.
Dạ Nhiễm khiêu mi, tiểu tử này không sợ nàng đưa hắn thuốc độc sao?
Nếu lúc này Long Vô Phong nghe thấy những lời trong lòng Dạ Nhiễm, nhấtđịnh sẽ muốn cười, đối mặt với nụ cười của Dạ Nhiễm, hắn cũng đã lựachọn tin tưởng nàng rồi.
Lúc này người của dan dược công hội đều nín thở, không nháy mắt nhìn LongVô Hối khoanh chân ngồi trên đất, nếu thành công rồi, công hội đan dượccủa bọn họ sẽ được cứu rồi, có thể bù sự sơ sẩy của bọn họ trên đại lụcrồi.
Nếu thất bại, bởi vì bọn họ mà xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có thể càng cố gắng tìm biện pháp giải quyết thôi.
Từng giây từng phút trôi qua, Dạ Nhiễm vẫn lạnh nhạt ngồi trên ghế uống trà, còn người của công hội đan dược thì vẫn không dám nháy mắt.
Nửa canh giờ qua đi, cơ thể Long Vô Hối đã có biến hóa, quanh thân xuấthiện một tầng sương trắng, trong phòng liền có âm thanh hít khí, báohiệu đột phá! Là báo hiệu của việc đột phá!
Bát giai võ giả!
Chưa tới một canh giờ mà Long Vô Hối lại từ Thất Giai võ giả thăng cấp lên bát giải võ giả thành công!
Chờ sau khi làn sương trắng quanh thân Long Vô Hối tiêu tan, hắn liền mởđôi mắt đen tràn đầy hưng phấn ra: “Đột phá! Hơn nữa kinh mạch càng vững chắc hơn so với trước.”
Dạ Nhiễm nhướng mày, ra hiệu cho mấy người hội trưởng có thể đi xem xét cơ thể Long Vô Hối.
Hội trưởng đan dược hít sâu một hơi, đặt tay lên cổ tay Long Vô Hối, xemxét một phen, hội trưởng đan dược thiếu chút nữa trào nước mắt, thànhcông rồi, sự phong bế trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất.
Hội trưởng đan dược quay đầu, nhìn mấy vị trưởng lão ánh mắt đang sáng rực, cất giọng nói: “Thành công rồi…”
Ba chữ lại như dùng hết tất cả sức lực.
Tai nghe là giả, cho dù là do chính hội trưởng thừa nhận, mấy vị trưởng lão cũng phải tự mình xem xét một lần, sau vài lần, bọn họ đều trở nên hưng phấn, cuối cùng, cuối cùng cũng có thể giải quyết chuyện này rồi!
“Linh Dược Sư các hạ, không biết phần đầu tiên của đan dược luyện chế đượcbao nhiêu viên?” Với tư cách là một Luyện Đan Sư, bọn họ hiểu rất rõ khó khăn trong việc luyện chế đan dược, chỉ gần một tuần lễ, dược liệu bọnhọ tìm được cũng không nhiều, cho nên trong lòng bọn họ chỉ hi vọng cóthể luyện được 20 viên là đủ rồi.
“70 viên, còn lại 69 viên.” Dạ Nhiễm đặt chén trà xuống, nhàn nhạt mở miệng.
“70 viên? Cái gì?!” Hội trưởng đan dược cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầmrồi, chỉ mới là phần đầu tiên thì làm sao Dạ Nhiễm luyện ra 70 viênNghịch Thiên Đan được!
Dạ Nhiễm sờ mũi, chẳng lẽ bọn họ chê nàng luyện chế quá ít? Hay là bọn họmuốn luyện chế nhiều hơn nữa? Nàng ngược lại không ngại đem phương phápdạy bọn họ: “Rất ít sao? Ta đã cố hết sức trong một tuần lễ rồi.”
“Không… Không ít, chúng ta không có ý này, mà là cảm thấy năng lực luyện đancủa Linh Dược Sư các hạ làm cho lão phu bội phục thôi.” Hội trưởng đandược đã nói như vậy nghĩa là đối với Dạ Nhiễm bây giờ lão lại càng thêmtôn kính rồi, không liên quan đến thực lực, không liên quan đến tuổitác, chỉ vì năng lực luyện đan tuyệt vời của Dạ Nhiễm.
“Ồ, vậy việc truyền bá của mọi người thế nào rồi?” Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu,bắt đầu hỏi sang vấn đề quan trọng nhất trước mắt, giai đoạn truyền bálà vô cùng quan trọng.
Hội trưởng đan dược lúc này có chút khó xử: “Nghịch Thiên Đan có thể bán sau một tuần lễ nữa.”
Dạ Nhiễm trong lòng hiểu rõ, trước khi nhìn thấy đan dược, công hội đandược không thể truyền bá bừa bãi, lập tức đồng ý: “Được, một tuần lễ này hãy truyền bá thật tốt, 19 viên đan dược này mọi người cầm lấy, trongkhoảng thời gian này chỉ cần tìm kiếm thảo dược, trực tiếp đưa đến tửuđiếm của Khúc thị là được.”
Hội trưởng đan dược hiểu rõ gật đầu, Dạ Nhiễm một đường không dừng lại, về thẳng tửu điếm.
Vỗ đầu Tiểu Khung và Tạp Tạp, muốn để cho hai tên tiểu gia hỏa này nghỉngơi một chút, Tạp Tạp và Tiểu Khung lắc đầu, bọn họ không mệt, Dạ Nhiễm chỉ có thể mỉm cười gật đầu, ba người cùng khoanh chân ngồi xuống, canh giữ bên người phụ thân và mẫu thân.
Phục Nguyên Đan và Tuyết Thần Đan trong cơ thể Dạ Huyền Diệp và Vũ NhượcPhiêu vẫn chưa hấp thụ hết, chiều nay, hai người họ cảm nhận được lựclượng trong cơ thể bắt đầu khởi động liền tu luyện ngay.
Việc hộ pháp này liên tục đến sáng hôm sau.
Sáng sớm, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu lần lượt tỉnh lại sau trạng tháitu luyện, nhìn thấy bóng người con gái bảo bối khoanh chân ngồi đó,trong lòng hai người họ vừa ấm áp vừa đau lòng.
Dạ Nhiễm cũng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cha mẹ, tinh thầnsảng khoái chớp chớp mắt: “Phụ thân, mẫu thân, cảm thấy thế nào rồi?”
Hai người nghe thấy câu nói của Dạ Nhiễm, bắt đầu vận khởi lực lượng trongngười, mặc dù không có đột phá nhưng bọn họ lại cảm nhận rõ ràng kinhmạch được đả thông và bền bỉ gấp bội.
“Không tồi.” Dạ Huyền Diệp đứng lên, mở cửa sổ duỗi lưng một cái, cảm giác có lại nội lực thật sự rất tốt.
Vũ Nhược Phiêu lại đau lòng đi xuống giường, một tay kéo Dạ Nhiễm, một tay ôm lấy Tạp Tạp và Tiểu Khung, để cho ba người họ nằm trên giường, sauđó đắp chăn, Vũ Nhược Phiêu hôn nhẹ lên trán Dạ Nhiễm: “Ngoan, còn haicanh giờ nữa đến trận chung kết, mọi người ngủ trước đi, đến giờ mẫuthân sẽ gọi các con.”
Đối với võ giả, có thể dùng tu luyện làm giấc ngủ nhưng nhu cầu bình thường của thân thể lại cần phải được nghỉ ngơi đầy đủ, dù là võ giả cũngkhông ngoại lệ.
Dạ Nhiễm cười với mẫu thân và phụ thân một cái, nhìn hai tên tiểu gia hỏađang nằm trên vai và trong lòng mình, bất đắc dĩ cười cười yêu chiều,nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Quyết chiến giành quyền kế thừa Dạ gia, hôm nay sẽ có kết quả.
Ngày hôm qua bởi vì biểu hiện của Dạ Huyền Diệp quá mức nổi bật làm cho tênDạ Nhược ở chiến đài thứ hai có chút mờ nhạt, nhưng thực lực của DạNhược tuyệt đối không thể khinh thường, vị thiếu gia này sống táchriêng, năm nay gần 27 tuổi đã đột phá Tứ Giai mộng cấp võ giả, hơn nữacòn có khế ước với bát giai linh thú.
Lúc này người trên đại lục đều suy đoán kết cục cuối cùng, thậm chí một vài sòng bạc còn đem làm cá cược.
Nếu so sánh thực lực, tổng thể thì thực lực của Dạ Nhược mạnh hơn một chút, nhưng dục hỏa trùng sinh, phải chăng ngày hôm qua Dạ Huyền Diệp đã xuất ra toàn bộ bãn lĩnh? Không có ai biết rõ.
Thế nên trận chiến hôm nay, có thể nói là người trên toàn bộ Thương Minh đại lục đều vạn phần chờ mong!
Dạ gia chủ đứng trên đài, hít sâu một hơi: “Trận chung kết giành quyết kếthừa Dạ thị gia tộc sắp bắt đầu! Ba ngày sau khi trận đấu kết thúc,người thắng và thiếu chủ sẽ tiến hành nghi thức lên ngôi.”
Mấy người Dạ Nhiễm ngồi ở vị trí của mình, uống trà cười tà mị, nghi thứclên ngôi? Dạ Nhiễm nàng ngược lại muốn nhìn xem nghi thức lên ngôi bangày sau sẽ như thế nào!
Dạ Huyền Diệp và Dạ Nhiễm không có một chút hứng thú nào đối với vị tríthiếu chủ và người kế thừa của Dạ thị gia tộc này, nàng rất chờ mongnhìn xem biểu lộ của Dạ thị gia tộc khi đồ vật mà bọn họ liều chết giành lấy bị Dạ Huyền Diệp hời hợt ném đi là như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]