Dù sao cũng không phải ai cũng có thể vào được một nhà cưởng lớn như vậy, Kinh Thành so với ở huyện náo nhiệt hơn rất nhiều, bây giờ trời cũng còn sớm, nhưng trên đường người đi bộ qua lại rất nhiều.
Trên đường lác đác có những người bán hàng rong đang hô to để bán đồ, thỉnh thoảng cũng có người dừng lại hỏi giá.
Quần áo của những người này so với ở huyện cũng rất phong cách hơn, ít nhất khi bọn họ đứng ở bên đường một lúc cũng chưa thấy người ăn mặc quần áo có mụn vá đi ngang qua. Nhiều nhất cũng chỉ có quần áo giặt đến trắng bệch mà thôi!
Những người này trên mặt hiện lên nụ cười, những bước chân đi như gió, nhìn diện mạo tinh thần của bọn họ làm ba người cảm thán ở trong lòng!
Xét cho cùng, đây là thành phố phát triển nhất của cả nước và mọi người đều mang theo một tâm trạng tích cực hướng về phía trước chào đón mỗi một ngày!
“Đi thôi, chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thật ngon, ba ngày nay ăn toàn đồ ăn lương khô, đều quên đồ ăn có mùi vị gì rồi!” Chú Đổng xách hành lý đi về phía trước, ông ấy nhớ tới vừa rồi khi xe đi ngang qua, hình như nhìn thấy cách đây không xa có một ti cơm quốc doanh.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng cũng xách hành lý không nói một lời nào mà đi theo phía sau, đừng nói chú Đổng, bọn họ cũng rất nhớ cảm giác ăn cơm nhà nấu!
Nhưng sau khi đi theo chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579133/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.