“Nếu một người trước không tôn trọng chính mình, thì đừng để mắt đến bọn họ, muốn tự trọng, trước tiên phải học cách yêu chính mình! Cơ thể là do cha me ban tặng, vì vậy không nên làm phụ lòng công sức của bọn họ mà đem nó đi hủy hoại. Chúng ta sinh ra làm người, lương thiện là gốc rễ!”
Hứa Mỹ Lam không biết an ủi người khác, cô ngồi xổm xuống đem năm mươi đồng tiền và một cái giấy dầu đặt ở trước mặt Tống Hiểu Uyển, nhìn vào mắt cô ta và nói từng từ một, “Người phụ nữ trước hết phải đối xử tử tế với bản thân mình, sau đó mới có thể tìm người sẵn sàng đối xử hết lòng với mình, thế giới rất tốt đẹp, đừng vì một chút uẩn khuất trong lòng mà dễ dàng từ bỏ điều gì cả.”
Nói xong cô đứng lên cũng không quay đầu lại rời đi, cô vốn dĩ liền không phải kiểu người sẽ an ủi người khác, có thể nói ra lời này trước mặt kẻ ghét mình, đó là cực hạn của cô rồi, sở dĩ cô làm như vậy, chỉ là đột nhiên trong lòng cô sinh ra một tia thiện ý mà thôi!
Còn về chuyện sau này sẽ như thế nào, cô nghĩ rằng, đi đường nào đều là do chính mình đi, còn có thể đi ra cái dạng gì, là tùy thuộc vào quyết định của chính mình!
Hứa Mỹ Lam lên xe, sau khi xe đã chạy được một đoạn đường dài, Hứa Mỹ Lam đột nhiên khẽ thở dài! Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy phiền muộn!
“Tại sao em lại không vui?” Trương Hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/3579132/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.