Thế nhưng, ta vẫn không ngừng ngày đêm dùi mài kinh sử, không dám có chút lơ là, chỉ sợ cơ hội khó khăn lắm mới có được lại biến mất vì sự lười biếng của ta.
Mẫu thân đã mất, phụ thân của ta là cha của người khác.
Đệ đệ còn nhỏ, ta là người thân duy nhất của nó trên thế gian này.
Ta buộc phải đứng vững.
Xuân qua thu đến, tám năm trôi qua.
Ta đã đến tuổi cập kê.
Tạ Giai tặng ta một bộ trâm cài tóc bằng ngọc trắng khảm san hô đỏ, tinh xảo hoa lệ, làm lễ vật chúc mừng ngày lễ cập kê.
Thái tử trao cho ta một chiếc hộp tinh xảo, khẽ nói:
“Mở ra xem thử.”
Bên trong là một chiếc vòng tay.
Lại còn làm bằng gỗ.
Tạ Giai xuýt xoa một tiếng, cất giọng:
“A ca, huynh chỉ tặng thứ này thôi sao? Thật là keo kiệt quá! Lễ vật thế này sao có thể đưa ra được chứ?”
Ta mỉm cười, nâng niu chiếc vòng không rời tay, nói:
“Đa tạ điện hạ, thần nữ rất thích.”
Đây là vật do chính tay Tạ Tấn làm ra, tất nhiên mang ý nghĩa đặc biệt.
Tối đó, ta tặng lại cho hắn một chiếc bùa bình an do ta tự tay đan, để bày tỏ lòng mình.
Hắn sững người, vành tai đỏ lên, nói:
“Ta chỉ coi nàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-xu-ly-ngoai-that-cua-phu-than/3747101/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.