🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ta nhìn trời, thấy sắc trời càng lúc càng tối, bèn kinh ngạc kêu lên:

 

“Ôi, giờ đã hơi muộn rồi. A ca, bao năm nay, đa tạ huynh đã giúp ta chăm sóc đệ đệ. Nay đệ đệ đang học ở Quốc Tử Giám, trong lòng ta vô cùng cảm kích.”

 

Ta vui vẻ vẫy tay chào hắn:

 

“A ca, huynh mau về đi. Ta cũng phải thu dọn đồ đạc để trở về nhà rồi. Nghĩ đến là đã thấy vui, ngày mai ta có thể xuất cung. Ừm, phải ngủ sớm thôi, ngày mai không thể để mắt thâm quầng khi gặp hắn, nếu không sẽ làm xấu đi hình tượng của ta trong lòng hắn.”

 

Đột nhiên, Tạ Tấn nắm chặt lấy tay ta, siết mạnh, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén.

 

Ta nghi hoặc, lại tỏ vẻ uất ức, nhìn hắn, khẽ nói:

 

“A ca, đau...”

 

Hắn tức giận cắt ngang lời ta:

 

“Câm miệng, không được gọi ta là A ca.”

 

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng lại len lén nhìn hắn, liếc một cái, rồi thêm một cái, khẽ gọi:

 

“Thái tử điện hạ?”

 

Hắn nhìn ta không cảm xúc, ánh mắt lóe lên điều gì đó rồi nhanh chóng biến mất.

 

Đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của Tạ Giai, hắn mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, buông tay ta ra.

 

Ta quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tạ Giai.

 

Cuối cùng, nàng cũng đến.

 

07

 

Sau khi trở lại cung, Tạ Giai ngồi trên cao, còn ta quỳ dưới đất.

 

Chén trà trong tay nàng bay qua trán ta, rơi xuống đất.

 

Máu chảy dài xuống, ta dùng khăn tay lau qua. Nàng nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, ánh lên sự không đành lòng, giọng nghẹn ngào chất vấn:

 

“Ngươi tiếp cận ta, chỉ vì muốn chiếm lấy thái tử vị, đúng không?”

 



Ta cúi đầu, khẽ đáp:

 

“Công chúa, giờ ta có nói gì người cũng sẽ không tin. Dù là chân thành hay giả ý, ta đối với người, đều đã dùng cả tấm lòng.”

 

“Ngày mai, ta sẽ về nhà. Gia đình đã tìm cho ta một nơi khác để gả.”

 

Nàng quay mặt đi, nước mắt rơi lã chã, tức giận hét lên:

 

“Ngươi cút đi!”

 

Ta lặng lẽ đứng dậy, mang hành lý đã thu dọn sẵn ra ngoài.

 

Ta giao tấm bình phong thêu đôi mặt do chính tay mình làm cho cung nữ thân cận của Tạ Giai, nhờ nàng thay ta tặng trong yến mừng sinh thần của công chúa.

 

Cung nữ định nói điều gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, ta đã đỏ hoe mắt, im lặng bước ra ngoài.

 

Tạ Giai nhìn có vẻ hung dữ, nhưng thật ra lại là người mềm lòng nhất.

 

Suốt bao năm qua, ta đồng hành cùng nàng, chăm sóc nàng, đóng vai một chỗ dựa tình cảm, đáp ứng mọi mong muốn của nàng.

 

Nhưng công chúa nhỏ của ta, ôn nhu hương cũng là cạm bẫy.

 

Trán ta vương máu, búi tóc rối tung, khóe mắt ngấn lệ, ôm hành lý, lảo đảo bước trên con đường rời cung đông đúc người qua lại.

 

Lời bàn tán không ngừng vang lên khắp đường đi.

 

Tạ Tấn nghe tin, vội vàng đuổi tới, nhưng ta đã bước qua cổng cung.

 

Hắn cưỡi ngựa đến, lo lắng gọi tên ta.

 

Ta ngoảnh lại, khuôn mặt tái nhợt, bước lên một cỗ xe ngựa đơn sơ.

 

Đến giờ, tất cả mọi người đều biết ta đã đắc tội với Tạ Giai, vị công chúa được hoàng thượng sủng ái, và bị đuổi ra khỏi cung.

 

Đêm xuống, cữu cữu và cữu mẫu nhìn ta đầy áy náy.

 

“Những năm qua, con đã chịu nhiều khổ cực. Nay con không cần lo lắng nữa, từ giờ cữu cữu và cữu mẫu sẽ đối xử tốt với con và đệ đệ của con.”

 

Cữu cữu đặt đũa xuống, nói:

 

“Lê Ngôn, qua điều tra, ta được biết hắn phẩm hạnh cao khiết, học thức xuất chúng. Mối hôn sự này sẽ không tệ. Của hồi môn của mẫu thân con sẽ đi theo con làm sính lễ. Đến lúc đó, cữu cữu và cữu mẫu cũng sẽ chuẩn bị thêm một phần cho con. Còn về đệ đệ con, con không cần bận tâm, sau này đã có chúng ta lo liệu.”



 

Ta đặt đũa xuống, nét mặt thoáng trầm ngâm, khẽ mỉm cười:

 

“Cữu cữu, cữu có dám cược một phen không?”

 

Ta mặc một bộ vải thô ráp, trên lưng đeo hành lý cũ kỹ, từ cửa sau phủ Tuyên Bình hầu bước ra, băng qua con phố, rồi gõ cửa phủ của phụ thân.

 

Người gác cổng nhìn ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

 

“Xin hỏi, cô nướng là ai?”

 

“Ta là đại tiểu thư của nhà này, phiền ngươi thông báo một tiếng.”

 

Người gác cổng khép cửa lại, chạy đi bẩm báo quản gia.

 

Quản gia vội vàng bước ra cửa, dụi mắt vài lần, như không dám tin.

 

Khi xác nhận đúng là ta, hắn lập tức chạy vào trong phủ, lớn tiếng thông báo:

 

“Lão phu nhân, lão gia, đại tiểu thư đã trở về!”

 

Ta cũng nhân lúc đó tiến vào.

 

Phụ thân ta, vốn còn giữ nụ cười trên môi, nét mặt đột nhiên cứng lại, toàn thân khẽ run rẩy.

 

“Nó trở về làm gì?”

 

Ta cười tươi, ánh mắt thoáng liếc về phía Cố Bảo Châu bên cạnh ông:

 

“Đây là nhà của ta, tất nhiên ta phải trở về. Phụ thân không vui sao?”

 

Trong những năm ta ở trong cung, ông đã tìm được một nơi tốt đẹp cho Cố Bảo Châu và Cố Hoài An.

 

Ông định nhân lúc ta không ở đây, ghi danh hai người bọn họ dưới tên mẫu thân ta, để biến họ thành đích tử, đích nữ.

 

Nhưng làm sao ta có thể để ông toại nguyện?

 

Ngày ông tan triều, ta nhờ người mang đến một hộp d.a.o găm gửi cho ông.

 

Sau đó, ông đành phải ghi danh hai người họ dưới phòng nhị phu nhân, hơn nữa chỉ là con thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.