Chương trước
Chương sau
Nơi đó là đội ngũ của Liễu Nhược Hoa.

Nhưng tại sao?

Chẳng lẽ rắn hoang dã cũng biết lòng dạ Liễu Nhược Hoa khá là đen tối? Nhưng nói đến “lòng đen” thì ai lại có thể so sánh được với Nam Cung Lưu Vân chứ?

Nam Cung Lưu Vân vỗ vỗ đầu Tô Lạc, đáy mắt hiện lên một tia gian tà, cười giả tạo: “Ngoan ngoãn mà xem kịch, tuyệt đối xuất sắc, bao nàng vừa lòng.”

Phải không? Vậy phải xem cho kỹ mới được. Tô Lạc khoanh tay trước ngực, bình tĩnh tự nhiên mà đứng ở bên cạnh Nam Cung Lưu Vân, đáy mắt là ý cười nghiền ngẫm.

Khi đám người Liễu Nhược Hoa nhìn thấy rắn hoang dã thì đáy mắt hiện lên vẻ mừng như điên!

Lần này bọn họ tới sơn mạch Lạc Nhật, nhiệm vụ vật phẩm cần tìm nhất chính là nội đan của rắn hoang dã.

Bởi vậy, khi bọn họ tiến vào sơn mạch Lạc Nhật đã tiêu phí một số tiền rất lớn để mua hoa hồng tâm mang theo, mà hoa hồng tâm là loại hoa có thể hấp dẫn rắn hoang dã nhất.

Bọn họ không biết đây cũng là nguyên nhân mà Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn cho phép bọn họ đi theo.

Bởi vì Nam Cung Lưu Vân biết mình chưa chắc sẽ may mắn đến mức đụng tới rắn hoang dã, thế nhưng đội ngũ của Liễu Nhược Hoa có mang theo hoa hồng tâm, nhất định có thể gặp được.

Nội đan của rắn hoang dã có thể giải trăm độc, đặc biệt là chướng khí trong rừng rậm, cho nên Nam Cung Lưu Vân phải chuẩn bị trước cho Tô Lạc.

Đội ngũ này của Liễu Nhược Hoa tổng cộng có sáu người, hai nữ bốn nam, tu vi nằm giữa cấp hai và cấp ba.

Sáu người liên hợp lại công kích rắn hoang dã.

Trong nhất thời, mũi tên nước, hỏa cầu, lưỡi dao gió… vô số lực công kích đều tập trung đến trên người rắn hoang dã.

Lưỡi rắn phun ra, sương mù màu xanh đậm tràn ngập khắp nơi, mùi vị tanh hôi lan tràn mở ra.

Tốc độ của nó cũng không nhanh, trên mặt lại giống như đang cười dữ tợn, bình thản nhàn hạ

Hai bên có thực lực tương đương, ai cũng không làm gì được ai, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu của rắn hoang dã tỏa ánh sáng dưới ánh mặt trời, dường như hiện lên ánh sáng năm màu, sáng lấp lánh, lại khiến người ta kinh sợ đến sởn tóc gáy.

“Không hay rồi!” Lưu Duy Minh xanh mặt, hét lớn một tiếng: “Con rắn này sắp tiến cấp, mọi người mau nỗ lực đánh chết nó, bằng không chờ nó lên đến cấp năm, chúng ta cũng chỉ có một con đường chết!”

Rắn hoang dã vô cùng ghi thù, chỉ cần công kích nó một lần, trừ phi giết chết nó, nếu không nó sẽ vẫn luôn đuổi giết tới chết mới thôi!

Mà nếu so sánh rắn hoang dã cấp năm và cấp bốn thì thực lực hoàn toàn là một cái trên trời một cái dưới đất, kém rất xa

Bọn họ còn có thể đánh rắn hoang dã cấp bốn, nhưng cấp năm thì chỉ có thể bị đè ra đánh.

Nhưng mà bọn họ vẫn phát hiện trễ một bước.

Chỉ thấy toàn thân rắn hoang dã tựa hồ như đuợc bao phủ trong ánh sáng màu vàng, sương mù màu xanh đậm dày đặc tràn ngập khắp nơi, mùi vị tanh hôi lan tỏa ở trong rừng.

Cục u trên đầu nó dường như trong nháy mắt liền biến thành ngọc giác.

Ngọc giác vô cùng loá mắt, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, không ngừng có ánh sáng chuyển động, giống như bị tia chớp đánh vào vậy.

“Trời ạ! Con rắn này thế mà lại thuộc lôi hệ pháp thuật!” Sắc mặt Lưu Duy Minh tái nhợt, hắn cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

Lôi hệ là hệ có lực công kích cường đại nhất trong tất cả các nguyên tố, cũng là loại thưa thớt nhất, ma thú tu luyện lôi hệ nguyên tố cũng rất ít. Ai sẽ ngờ rằng nhiệm vụ vật phẩm của bọn họ lại khó khăn đến mức này!

Ngọc giác trên đầu rắn hoang dã hiện lên một tia điện.

Lưu Duy Minh hô to một tiếng: “Triệt! Mau chạy đi!”

Nhưng thời gian đã không còn kịp rồi.

Chỉ thấy rắn hoang dã sau khi có ngọc giác có lực công kích quá mạnh mẽ, quả thực là chỉ đâu đánh đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.