Mắt nhìn thấy những chiếc thuyền đó kết hợp vây kín xung quanh đánh đến.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân kéo ra nụ cười đầy mỉa mai.
“Tiểu cô nương, mau lên thuyền, nếu không ngươi cũng phải chết.” Gã đàn ông trung niên đó lớn tiếng nói với Tô Lạc.
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Không cần.”
“Việc gì phải vì một nam nhân thúi mà tính mạng cũng không cần. Đao kiếm không có mắt, đến lúc đó nhỡ may là tiểu mỹ nhân bị thương thì không tốt rồi, nhanh lên đây đi, đại thúc sẽ yêu thương ngươi.” Gã đàn ông trung niên đó lộ ra hàm răng vàng úa, cười đến đáng khinh.
Tô Lạc nghe vậy, khóe miệng gợi lên nụ cười châm biếm: “Không cần hạ thủ lưu tình, dùng hết sức lực tiến lên đi.”
Bọn tép riu này sức mạnh quá yếu, nàng chỉ lo Nam Cung Lưu Vân đánh không đủ thỏa thuê.
“Nếu đã như vậy, đừng trách bọn ta không biết thương hoa tiếc ngọc! Các huynh đệ, giết tên nam nhân này, tất cả đều được ban thưởng hậu hĩnh!” Gã đàn ông trung niên thấy Tô Lạc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, liền không cần phải thương hoa tiếc ngọc, lập tức hạ lệnh.
“Tuân mệnh!” Một đám người đông kín ở phía dưới lập tức tập kích đến vị trí của Nam Cung Lưu Vân.
Từng mũi tên sắc nhọn như tia chớp bay đi, phát ra âm thanh xé màng nhĩ.
Mũi tên nhiều mà nhanh, bắn tới từ góc độ nham hiểm, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Ngày thường, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3164298/chuong-494.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.