Hiện tại, khoảng cách giữa lưới điện và mặt nước chỉ còn không quá mười mét.
Mà ngay cả vị trí của mắt trận Tiểu Thiên Thiên còn chưa tìm được.
Chín mét…
Tám mét…
Bảy mét…
Lưới lôi điện dưới đáy nước không ngừng chạy lên cao…
Mà lưới lôi điện kia đi đến đâu, sinh vật dưới đáy nước đã bùm bùm biến mất, máu đỏ văng khắp nơi.
Tô Lạc tuyệt đối tin tưởng rằng trong phạm vi năm mươi dặm bên trong cái lưới điện này, sinh vật vừa chạm vào nó chắc chắn sẽ bị giết sạch.
“Dừn!” Trong đầu Tô Lạc trong truyền đến giọng nói của Tiểu Thiên Thiên.
“Tới rồi sao?” Trong mắt Tô Lạc hiện lên chút mong đợi.
Quả nhiên là trời không tuyệt đường con người.
“Ừ, nhìn thấy lốc xoáy thật lớn kia không? Ngươi nhớ kỹ, trước hết phải quăng ta vào trong đó, ta mới có thể phá trận, nhưng thời gian cũng rất ngắn, chỉ có trong chớp mắt mà thôi, ngươi nhất định phải canh chuẩn thời gian mà bay ra.” Tiểu Thiên Thiên bị phong ấn trong cục đá không thể di chuyển, chỉ có tiếp xúc với cục đá, nó mới có biện pháp.
Lúc này, lưới lôi điện bên dưới đáy nước chỉ còn cách mặt nước ba mét mà thôi.
Tô Lạc híp đôi mắt lại: “Được!”
Tô Lạc không kịp làm gì nhiều, chỉ có thể tập trung toàn bộ linh lực vào tay phải, sau đó nàng nắm chặt hòn đá nhỏ, đột nhiên ném nó vào ngay trung tâm của cơn lốc!
Trung tâm lốc xoáy nhỏ xíu, nhưng Tô Lạc vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163474/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.