Nàng ngồi ở vị trí của phu xe, hai chân buông thõng, đung đưa lay động, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Tô Lạc tỏ vẻ như không có việc gì mà gật gật đầu: “Vui.”
Trong hoàng cung có Linh Vũ Bộ mà nàng đang cần, sao nàng có thể không vui được?
“Vân Lạc, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không đem ngươi dâng tặng cho Tam ca ca, cho dù huynh ấy có dùng bánh donut để trao đổi, ta cũng sẽ không đồng ý!” Tiểu công chúa rất có khí chất mà nói.
Tô Lạc hít thở không thông.
Bánh donut? Vân Khởi, xem ra bản lĩnh dỗ trẻ con của ngươi không nhỏ chút nào.
Không biết từ khi nào, Vân Khởi đã phóng ngựa đến bên cạnh xe ngựa.
Tiểu công chúa Ngọc Lâm toét miệng cười, lộ rõ hai cái răng cửa đang chờ mọc răng mới, tiểu công chúa đang muốn hưng phấn mà la lớn lên, nhưng Vân Khởi lắc đầu ra hiệu.
Tiểu công chúa xưa nay cổ quái, rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy vậy liền vội che cái miệng nhỏ lại.
Vân Khởi đem một túi giấy dầu nhét vào trong lòng tiểu công chúa, sau đó xoay người thúc ngựa rời đi.
Tiểu công chúa nhìn cái túi được dúi vào lòng mình, khoé miệng treo lên một nụ cười hồ ly giảo hoạt.
Đây chính là màn thầu của Đào Nhiên Cư.
Đào Nhiên Cư chỉ có duy nhất một quán trong kinh thành, ở ngoài hoàn toàn không có chi nhánh thứ hai.
Thấy Tam ca ca và con ngựa của huynh ấy vẫn còn vương sương sớm trên người, tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163407/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.