“Vân Lạc, ngươi sao lại không tin Tam ca ca chứ! Huynh ấy thật lòng đối xử tốt với ngươi!" Tiểu công chúa nóng nảy: “Tam ca ca trước giờ đều không hề đối xử tốt với bất cứ cô nương nào như vậy cả!”
Tô Lạc cười cười, không tỏ ý kiến. Vân Khởi đối với nàng tốt hay không, nàng là người rõ ràng nhất.
Một nam nhân hạ sát nàng ngay bên vách núi âm u, nàng sao có thể quên được "lòng tốt" của hắn?
Tiểu công chúa thấy vậy, tức giận xoay người bỏ đi.
Thấy Tô Lạc không đến an ủi nàng, tiểu nha đầu lại khí thế ngút trời xoay người, trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái: “Ta không nói với ngươi nữa!”
Sau đó, tiểu công chúa liền tức giận phì phò mà vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa, bỏ chạy một mạch.
Thấy nàng như thế, Tô Lạc không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến Vân Khởi... gương mặt đang cười kia bỗng cứng đờ.
Túi giấy dầu trong lòng cũng bị nàng tuỳ tiện ném ra cửa sổ.
Vân Khởi, nếu ngươi muốn làm ta nhớ lại ký ức tuổi thơ, thì ngươi đã làm được rồi.
Nhưng mà, chỉ với mấy cái màn thầu mà muốn ta bỏ qua một màn phản bội kia sao? Nằm mơ!
Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, khoanh hai chân lại, linh hồn lại tiến vào không gian bắt đầu tu luyện.
Ngay từ đầu, khởi điểm tu luyện của nàng xác thực là quá thấp, bởi vì đến mười lăm tuổi nàng mới bắt đầu tu luyện.
Nhưng hiện tại, thời gian trong không gian so với thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163405/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.