“Phụ hoàng, người xem, nàng ấy có xinh đẹp không?” Tiểu công chúa Ngọc Lâm chỉ vào Tô Lạc.
Khóe miệng Tô Lạc khẽ giật giật. Tiểu nha đầu này lại muốn làm gì nữa?
Lão hoàng đế thấy nữ nhi bảo bối của mình hiếm khi khen người khác như vậy, nên đảo mắt nhìn qua.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Lạc, ánh mắt của ông hơi ngây dại ra một chút, sau đó liền ngơ ngẩn.
Cô nương này đẹp như thiên tiên, đây là điều chắc chắn.
Nhưng mà, điều khiến lão hoàng đế sợ đến ngây người lại không chỉ là dung mạo tuyệt mỹ đó.
Mà là vì gương mặt từng làm tinh thần ông rung động, cho đến bây giờ trong tâm trí cũng vẫn còn vương vấn dung mạo tuyệt thế ấy.
Khuôn mặt này, cho dù qua đi một trăm năm, một ngàn năm, cho dù hoá thành tro, ông cũng sẽ không nhớ nhầm!
“Phụ hoàng?” Tiểu công chúa Ngọc Lâm hiển nhiên không nghĩ rằng phụ hoàng sẽ phản ứng mạnh đến như vậy, có chút không biết làm sao, chỉ có thể giương đôi mắt to tròn, tròng mắt trắng đen rõ ràng nghi hoặc mà nhìn phụ hoàng của nàng.
“Nào, chúng ta hồi cung.” Lão hoàng đế thả tiểu công chúa Ngọc Lâm xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, dắt nàng đi về phía trước.
Vừa mới bước một bước về phía trước, ông quay đầu lại phân phó Tô Lạc: “Ngươi cũng đi theo đi.”
Tô Lạc nghe vậy, đáy lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Vừa rồi, lúc lão hoàng đế nhìn mình, ánh mắt có lướt qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163404/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.