Vân Khởi chăm chú nhìn nàng, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn trốn tránh ta, nhưng hiện tại, nơi an toàn nhất chính là ở cạnh ta.”
Tô Lạc cười nhạo một tiếng: “Ngươi đừng tự quá xem trọng bản thân, thưa Tam hoàng tử điện hạ!”
“Lạc Lạc.” Vân Khởi thâm tình nhìn Tô Lạc, trong mắt chất chứa tình ý khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng Tô Lạc lại trào phúng nhìn lại hắn.
Ánh mắt Vân Khởi hơi hơi buồn bã.
“Hai chữ này ngươi không có tư cách gọi, thưa Tam hoàng tử điện hạ! Thỉnh gọi ta là Tô cô nương.” Ánh mắt Tô Lạc lạnh băng vô tình.
“Tô Lạc!” Vân Khởi thay đổi cách xưng hô.
“Tô Lạc cô nương! Ta và ngươi không thân thiết như vậy!” Tô Lạc không chút lưu tình mà cười lạnh.
“Tô Lạc...” Vân Khởi nhíu mày.
“Tô Lạc cái đầu ngươi! Ta có nói ta chính là Tô Lạc sao? Tô Lạc lớn lên đẹp được như ta sao?” Đáy mắt Tô Lạc hiện giờ là lửa giận bừng bừng.
“...” Vân Khởi sửng sốt, bất đắc dĩ mà vuốt cằm.
Tô Lạc trước kia thật đúng là không có xinh đẹp như nàng hiện tại, Tô Lạc của nước Đông Lăng cũng không đẹp bằng nàng... Nhưng mà hắn biết nàng chính là nàng.
“Không còn lời gì để nói?” Tô Lạc hừ lạnh một tiếng, liếc xéo hắn một cái, sau đó rời khỏi.
Nàng không muốn lưu lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa!
Nhìn bóng dáng Tô Lạc nổi giận đùng đùng rời khỏi, đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163409/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.