“Được rồi à, đừng có mặt mũi đau khổ như thế nữa. Không may mắn đâu.” Tô Lạc cười nói.
“Vết thương của ngươi...” Tử Nghiên xoắn xuýt nhìn Tô Lạc: “Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Nàng còn nhớ lúc đó, Tam sư huynh đã tìm thấy Tô Lạc rồi, hai người bọn họ rõ ràng đã rời đi.
Có Tam sư huynh ở bên cạnh bảo vệ, mà Tô Lạc vẫn có thể bị thương?
Nghĩ đến đây, Tử Nghiên lại trách cứ liếc nhìn Tam sư huynh mà nàng sùng bái nhất.
Tam sư huynh lợi hại như vậy, tại sao lại không thể bảo vệ tốt được cho Tô Lạc?
Cảm nhận được ánh mắt khiển trách của Tử Nghiên, sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân vẫn như cũ, nhưng sự tự trách và hổ thẹn lại tràn ngập trong lòng.
Tô Lạc nắm tay hắn, nên có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của hắn.
“Bị bà phủ thùy già Yên Hà làm bị thương.” Tô Lạc giải thích với bọn họ.
“Bà phù thủy già Yên Hà ư?” Tử Nghiên gần như sắp nhảy dựng lên: “Bà ta vẫn chưa chết sao?”
Nếu như là bà phù thủy già Yên Hà, thảo nào Tam sư huynh không đánh lại.
“Không, giờ bà ta đã chết rồi.” Tô Lạc mỉm cười, bổ sung thêm một câu: “Bị Nam Cung đánh chết rồi.”
Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho cả xe ngựa trở nên yên tĩnh.
Mắt của Bắc Thần Ảnh trợn tròn lên.
Miệng của Tử Nghiên há rất to.
Cả hai người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163207/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.