Thế nhưng, còn chưa lại gần Tô Lạc được ba trượng, cơ thể của nàng đã bị đẩy ra một cách tàn nhẫn.
“Tam sư huynh!” Tử Nghiên thở phì phò trừng mắt về phía Nam Cung Lưu Vân.
Bắc Thần Ảnh theo sát phía sau cũng đang lao về phía Tô Lạc.
Những cũng giống Tử Nghiên, cũng bị vòng sáng bắn ra.
Hơn nữa, lần này Nam Cung Lưu Vân còn độc ác hơn, ra tay mạnh hơn, khiến cho Bắc Thần Ảnh té ngã đến nỗi mắt mũi sưng bầm lên.
“Lão nhị, ngươi nhẫn tâm lắm!”
Chỉ là muốn ôm Lạc Lạc thôi mà, làm gì mà nhỏ mọn như vậy chứ!
Nhìn thấy Tô Lạc, Tử Nghiên lập tức ngớ người đứng ngay tại chỗ, mãi lâu sau cũng không nói gì.
Bắc Thần Ảnh nhìn thấy Tô Lạc, cơ thể cũng khựng lại, tròng mắt đột nhiên co lại.
“Lạc Lạc, sao ngươi lại...” Tử Nghiên chỉ thấy cổ họng nghẹn ngào, một câu cũng không nói được.
“Không cẩn thận bị thương nhẹ...Không sao...” Tô Lạc cười tao nhã.
Chỉ là, nàng ngay cả đứng cũng khó khăn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần sắc kém đến nỗi khiến cho người ta đau lòng.
Nàng như vậy, người khác chỉ cần liếc nhìn là có thể biết nàng bị thương rất nặng.
Trên mặt của Bắc Thần Ảnh mơ hồ hiện lên sự tức giận, gần như sắp bùng nổ, hắn nắm chặt nắm tay lại: “Lão nhị, có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân như được bao phủ sương lạnh, trầm mặc không nói gì mà ôm lấy Tô Lạc xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/3163209/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.