Nàng còn mở nắp lọ, giơ tay quạt quạt, thổi mùi linh khí của Thiên Linh Thủy đậm đặc kia, bay đi.
Thiên Linh Thủy thượng phẩm, cho dù là đối với người hay là ma thú, đều có lực hấp dẫn tự nhiên.
Cho nên, khi mùi vị nồng đậm của Thiên Linh Thủy lan ra, khóe miệng bé con nhân sâm tích tắc chảy nước miếng.
“Thích hả? Vậy trả lời câu hỏi trước đi.” Tô Lạc dụ dỗ.
Bé con nhân sâm cắn ngón tay, thanh âm nhẹ nhàng: “Hải cái thế ba ba.”
“Nó nói gì vậy?” Bắc Thần Ảnh không chịu nổi, tò mò mà xoay tới xoay lui.
“Nó nói, người nằm trong quan tài kia là ba ba của nó.” Tô Lạc trả lời xong, lại tiếp tục hỏi bé con nhân sâm vài câu.
Nhưng mà bé con nhân sâm tuổi còn nhỏ, ký ức cũng không rõ ràng. Ngoại trừ việc nó biết nó là người Ma Tộc ra, thì Tô Lạc hỏi một câu, nó không biết đến ba câu, khiến nàng vô cùng rối rắm.
Bé con nhân sâm dường như nhìn ra Tô Lạc bối rối, vì nước trong cái lọ kia ăn rất ngon, nên nó bước một bước nhỏ, rồi lập tức chạy đi: “Ngói sớm khai cụ ba ba sâm mệt, nga hiểu được.”
Tô Lạc một tay xách tiểu gia hỏa trở về.
“Nó nói gì vậy?” Tử Nghiên tò mò hỏi.
“Nó nói để nó đi đánh thức ba ba dậy, ba ba nó cái gì cũng biết hết.” Tô Lạc tức giận mà nói.
“Sao có thể được? Luồng khí xung quanh quan tài kia quá cường đại, hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394122/chuong-1136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.