Căn bản không có cách nào để giao tiếp với nó… Làm sao bây giờ? Tô Lạc giơ tay đầu hàng, tỏ vẻ hoàn toàn bất lực.
“Bùn mệt sớm nhưng! Năm sớm vây đi!” Bé con nhân sâm vẫy vẫy tay, trực tiếp muốn bỏ đi.
“Này…” Tô Lạc vội vàng gọi nó lại.
Nếu để nó đi rồi, thì tìm đâu được người khác để hỏi chỗ Truyền Tống Trận chứ?
Tô Lạc xách Tiểu Thần Long đang chôn đầu trong lồng ngực nàng lên: “Nhóc con này nói ngôn ngữ của loài chim, ngươi hiểu hay không?”
Tô Lạc đặt hy vọng duy nhất vào Tiểu Thần Long, tuy rằng tia hy vọng này cũng không mấy chắc chắn.
Tiểu Thần Long mờ mịt mà lắc đầu. Mặc dù nó được truyền thừa ký ức, nhưng mà bởi vì tuổi còn nhỏ, nên không được truyền thừa hoàn toàn. Vì vậy, có rất nhiều chuyện, nó còn chưa biết.
Tô Lạc thử dùng ngôn ngữ của người câm điếc để giao tiếp với bé con nhân sâm này, nhưng vẻ mặt đối phương lại mờ mịt, vô tội…
Được rồi, hoàn toàn không có cách giao tiếp với nó.
Ngay lúc Tô Lạc hoàn toàn bó tay bất lực, thì trong đầu truyền đến một tiếng thở dài thật mạnh.
“Những người ở đây hiện tại, không ai hiểu được ngôn ngữ của Ma tộc… Thật không thể tin được.”
Đó là thanh âm của hòn đá nhỏ!
Tô Lạc vỗ trán, nàng tại sao lại quên mất vị đại nhân vật này chứ? Nếu muốn bàn về hiểu biết đối với đại lục, không ai có thể so sánh với hòn đá nhỏ, được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-vuong-truy-the-phe-tai-nghich-thien-tieu-thu/2394124/chuong-1135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.