Bầu không khí lập tức trở nên trầm mặc.
Mọi người nghe thấy Sơn Si nói vậy mới phản ứng lại, dùng ánh mắt ngươi thật cơ trí sôi nổi nhìn hắn.
Sơn Si vốn cũng cảm thấy bản thân suy đoán linh tinh. Nhưng ở dưới đông đảo ánh mắt của đồng liêu, bỗng mạc danh trở nên tự tin hơn.
Ma Tôn cho bọn hắn xem xuân cung đồ còn có thể có ý tứ gì?
Khẳng định chính là hy vọng bọn họ học hết những tư thế trong đó, sau đó đi câu dẫn thành chủ Phong Nguyệt Thành kia a.
Sơn Si càng nghĩ càng thấy đúng.
Tự tin tràn đầy, chỉ kém viết lên trên mặt, ta chính là con giun trong bụng ngài, câu hỏi khó như vậy mà cũng có thể trả lời đúng, tôn thượng ngài mau khen ta đi.
Thiên Thần mắc nghẹn.
Nhìn Sơn Si biểu tình dào dạt đắc ý thiếu chút nữa hoài nghi mình vừa rồi nghe lầm.
"Ngươi lặp lại lần nữa?"
Thanh âm của hắn nặng nề.
Sơn Si lúc này còn chưa ý thức được sự tình không đúng, nín thở, sau khi điều chỉnh tốt tâm thái, cười một tiếng, dâng quyển sách trong tay lên, nháy mắt; "Tôn thượng, tuyệt a!"
Thiên Thần:......
Ngươi mẹ nó đây là cái quỷ gì, miệng toàn là hồ ngôn loạn ngữ còn nói tuyệt?
Sắc mặt Thiên Thần xanh mét, bỗng nhiên cảm thấy Sơn Si đây là đang khiêu khích hắn.
Bầu không khí tĩnh lặng, lệ khí giữa lông mày hắn càng ngày càng đậm, nắm chặt tay, đè nén xuống ý muốn động thủ, cúi đầu nhìn.
Được lắm, đúng là khiêu khích!
Trong tay Sơn Si đang cầm rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483144/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.