Ngay cả Yến Phất Quang cũng không nghĩ tới Minh Di chân quân có thể phun ra cái tên như vậy.
Theo tiếng "Quang Nhi" kia phát ra, toàn trường lập tưc yên tĩnh xuống.
Bả vai Bạch Lang run run, cảm thấy như bị chọc trúng điểm cười.
Tuy rằng Quang Nhi cái tên này nghe cũng khá hay, nhưng thật sự là quá buồn cười a.
"Phụt" một tiếng, nàng bưng kín miệng, lại giả như không có việc gì ho nhẹ một tiếng, thẳng đến khi một chiếc khăn được đưa đến trước mặt.
Nhị sư huynh Quý Tu vẫn như cũ biểu tình lạnh lùng, sau khi đưa khăn cho Bạch Lang thì thu tay lại.
Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu.
"Buồn, cười, thế, hả?"
"Phốc, không buồn cười a sư tôn."
Bạch Lang vừa nói, một bên rốt cuộc nhịn không được bả vai điên cuồng run rẩy.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Phất Quang đã hoàn toàn biến đen, không chỉ đen, trán hắn còn giật đến có chút đau.
Minh Di chân quân sau khi gọi ra cái tên này cảm thấy tình huống không đúng, bộ dáng sư đệ hình như cũng không thích người khác gọi hắn như vậy a, liền ho nhẹ một tiếng.
"Sư đệ chớ có nóng giận, vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi, chỉ đùa một chút thôi. Vi huynh chỉ là có chút lo lắng thân thể của ngươi, nói đến mới nhớ thân thể của ngươi thế nào rồi?"
Hắn lập tức nói sang chuyện khác.
Ba người đứng xếp hàng ở cửa kia, làm cho hắn muốn phát hỏa cũng cảm thấy đau đầu, Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu.
"Sư huynh không bằng tiến vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-voi-su-mon-khong-hop/1483081/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.