Tôi rời đi trong sự uất ức của bản thân, vẫn biết rằng chuyện hôn phối không phải muốn thì sẽ bỏ được nhưng tôi không muốn sống kiếp chung chồng. Đằng sau vọng lại tiếng của Đông Anh gọi khẽ, chắc là sắp khóc
- Thiên Du…
Tôi dứt khoát rời khỏi nơi này, bỏ lại tiếng gọi của người tôi thương…đi, rời khỏi đây đã…ngày hôm nay đã mệt lắm rồi…
Tôi đi gần đến cổng sở thị vệ, cả người mệt mỏi đến lả đi, nước mắt cứ vậy mà chẳng thể kìm lại được…
- Thỉnh an công chúa!
Là giọng của Văn Lực, Nghiễm Nhi thấy Văn Lực liền nhờ điều xe ngựa cách đó không xa đến…Trong lòng tôi chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, về cung càng nhanh càng tốt
- Văn Lực, phiền huynh điều xe ngựa lại để đưa công chúa hồi cung!
- Ơ…là hồi cung sao? Chẳng phải người vừa mới đến sao? Sao không ở lại thêm vài ngày rồi cùng Bình thân vương trở về?
- Văn Lực, huynh ngốc thật hay là giả ngốc? Huynh ở đây nhưng không biết chuyện nguyên soái đã lén lút nuôi thêm một nữ tử khác sao?
Tôi nghe thấy liền cản Nghiễm Nhi lại
- Nghiễm Nhi…em đừng nói nữa! Mau chuẩn bị xe, chúng ta trở về thôi!
Văn Lực nhíu mày như đang ngẫm nghĩ điều gì đó
- Nữ tử khác sao? Không phải chứ?
- Ta không muốn nghe thêm đâu! Phiền huynh mang giúp ta những thứ này để lên xe ngựa!
- Vâng thưa công chúa!
Phía bên ngoài, Lục công công đã đến trông dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ve-tien-kiep-gap-nguoi-thuong/3551495/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.