Khoảng cách giữa chúng ta gần quá, gần đến nỗi ta vừa lén lút ngẩng đầu lên một chút thì đã cộc ngay vào cằm của hắn. Chẳng biết hắn có đau không? Nhưng chắc hắn nghĩ ta đau. Hắn xoa đầu ta. Ta đánh bạo ngước lên nhìn hắn. Hắn đang đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng được chạm trổ hết sức tinh xảo. Chiếc mặt nạ chỉ che khuất một phần gương mặt bên trái của hắn. Từ thuở bé tới giờ, ta chưa từng thấy chiếc mặt nạ nào tinh tế đến thế, tưởng như có một con rồng hung mãnh đang bay lượn quanh đôi mắt sáng như ngọc của hắn. Sống mũi kia, đôi môi kia, phải chăng là bước ra từ tranh vẽ? Người trên thế gian này, sao có thể mang vẻ đẹp ma mị đến vậy? Hỡi mỹ nam có dung mạo tuyệt trần! Nếu như mỹ nam nguyện ý về phủ ta làm hiền phu, đừng nói là mười ngàn củ khoai lang, cho dù phải đào hết cả khoai lang trấn Sơn Nam để tặng cho mỹ nam, Tứ cô nương ta cũng cam tâm tình nguyện!
Ta... có lẽ... ta đã bị ai kia hút hồn rồi. Ta cảm thấy hơi chuếnh choáng. Chả biết thần sắc của ta lúc này có được tươi tắn không? Tóc tai thì ra sao? Vẫn còn mượt mà chứ? Có mà mơ! Vừa ra khỏi nhà lao, tóc tai khẳng định rối tung rối mù! Mặt mũi chắc cũng lấm lem hết rồi, còn đâu cái vẻ nghiêng nước nghiêng thành thường ngày nữa? Chắc vậy nên khi ta cố ý chớp mắt đong đưa, khoé môi của vị công tử kia mới hơi cong lên. Chắc thấy ta mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421475/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.