Tên đồ đệ khốn nạn, may cho hắn là ta đang bị giam cầm trong nhà lao. Nếu không, chắc chắn ta đã đạp cho hắn vài phát rồi. Nhị đồ đệ mắng hắn:
- Nhất sư huynh càng phát ngôn càng cho thấy cái sự ngu của huynh đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi, đệ đây dẫu tu luyện ngàn năm cũng không thể ngu được như huynh. Sư phụ gặp nạn, huynh không tìm cách cứu người thì thôi, lại còn mang xôi chuối vào rồi thở ra toàn câu ngu ngục, nghe qua thì tưởng tình thầy trò sâu đậm tựa biển cả, ngẫm kỹ mới thấy cả một bầu trời nguyền rủa. Đệ xin được bái phục sư huynh.
- Nhị sư đệ! Ngươi đừng gắp lửa bỏ tay người! Ta nguyền rủa sư phụ hồi nào? Sư phụ sắp xuống suối vàng, ta chúc người thượng lộ bình an thì có gì sai? Ta thương xót người, sợ người xuống dưới đó trở thành con ma đói nên cẩn thận mang xôi chuối vào cho người. Tâm ý của ta, Nhị đệ không hiểu được thì kệ mợ ngươi. Cơ mà, ta tin nhất định sư phụ sẽ cảm động.
Dứt lời, Nhất đồ đệ nhìn ta chằm chằm như thể đợi ta rơi nước mắt vì tâm ý dạt dào của hắn. Ta chán chẳng buồn chửi, chỉ nhàn nhạt nói:
- Được rồi. Ngươi có lòng thì sư phụ cũng có dạ. Xôi đâu? Chuối đâu? Mau đưa đây!
Nhất đồ đệ ngồi bệt xuống đất. Hắn véo xôi rồi đưa vào trong buồng giam. Đút cho ta ăn hết cả nắm xôi to, hắn bóc chuối cho ta thưởng thức. Cái vị ngọt của quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421473/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.