Trong phòng Trản Ngọc thoát ra sương mù đen đỏ hòa lẫn, dày đặc, còn nồng nặc mùi xác chết. Nhiếp Trạch Phong định tìm ngọn tà khí đang bùng phát đột nhiên bị âm thanh gõ cửa thu hút. Theo từng nhịp gõ thi khí và yêu khí chầm chậm tuôn ra giữa màn đêm u tối. Thanh Hồn hít sâu khó sốc lại tinh thần:"Ta...ta không có khả năng bắt quỷ đâu..."
Nhiếp Trạch Phong không trả lời ngẩng đầu nhìn đối diện nhóm người khác đang chạy tới. Gặp nhau ở cửa phòng đang khép hờ, tối om, bên trong vẫn nghe tiếng gõ cửa thong dong, chậm rãi. Thành Kính cầm sẵn bùa đẩy cửa đi vào trước, cửa vừa hé cơn gió lạnh bất thường thổi ngược ra.
"Hôm đó phòng ta cũng nghe tiếng gõ thế này." Doãn Minh Hiểu hừ một tiếng, nói:"Không lẽ Cảnh Minh Sầu chê mộ chủ rồi nửa đêm tìm đến Trản Ngọc thư sinh như hoa như ngọc."
Chuyện này chẳng hợp lý chút nào.
Thành Kính nhìn dưới chân bùa chú vẽ lung tung không biết là do ai vẽ, cất giọng gọi:"Trản công tử...?"
Bên trong không có âm thanh đáp lại, từ sau bức bình phong khói vẫn tỏa ra càng lúc càng dày. Bước chân vừa dè chừng chạm bình phong kia, hai cánh tay nhăn nheo vươn ra bắt lấy bả vai người, máu chảy ồ ồ sắp bị xé tới nơi. Thành Kính nén đau dán bùa vào cánh tay kia, mùi hôi thối bốc ra nồng hơn gấp bội, thật buồn nôn. Cánh tay kia rút lại thối lui sau màn khói yêu dị..
Bạch Diệp đỡ Thành Kính lại nhìn đám máu đen nhầy nhụa trên vết thương thầm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721398/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.