Y lần nữa gặp lại Khấu Hòa là ở đồng hoa lớn ở Xuyên Thục. Lục Khuynh Tâm vừa đi lấy nước thì Khấu Hòa xuất hiện rút kiếm kề cổ y mắt có ý cười:"Ta có vài chuyện muốn thương lượng chút đi."
Đã lâu không gặp y đứng ngược ánh trăng bóng người nhuộm sáng, Xuyên Thục buổi đêm cuộn sương mù ẩn hiện trong đó la biển hoa dập dềnh nhìn như hư ảo. Y tay cầm kiếm mắt lạnh môi nhạt màu giẫm trên thềm đá rêu xanh toàn thân đều trắng như tuyết, hệt tượng tạc như băng. Vừa liếc nhìn đã biết là mỹ nhân..à một mỹ nam.
Mặc dù y ghét cay ghét đắng Khấu Hòa nhưng không thể phủ nhận người này lạnh lùng cao ngạo, là trăng đáy nước, là hoa trong gương, khó có nên càng là tuyệt tác. Đặc biệt tay cũng rất sạch sẽ...
Về khoản này y tự nhận không bằng.
Thấy y không nói Khấu Hòa tiếp lời:"Nói ta biết Vũ Đình An ở đâu?"
Lẽ nào Quỳ Phủ lớn đến thế sao? Tìm một Vũ Đình An tìm mãi không ra? Y thở dài nhìn sắc đêm lay động qua từng chuyển động của mây trời, ánh trăng. Mưa bắt đầu rơi xuống từng giọt, mấy ngày nay hắn cứ than sao đến ngắm mưa mà chẳng thấy mưa đâu.
Giờ chắc hài lòng rồi?
Cuối cùng Khấu Hòa vẫn phải hạ kiếm xuống:"Ngươi lúc nào cũng có thể trên cơ ta."
Ơ, y chỉ mới cảm thán trong lòng có làm gì đâu? Đành nói:"Ta thấy các người đúng là không có duyên, ở gần như thế không tìm thấy nhau."
Khấu Hòa hơi nghẹn lại:"Ngươi nói gì.."
"Ta nói Vũ Đình An đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721399/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.