Giọng Nhiếp Trạch Phong hơi khàn khép mắt lại câu từ yếu ớt dần không nghe thấy rõ nữa:"Cảnh Minh Sầu làm mọi việc lộ liễu tuy nhiên không bao giờ tìm được chứng cứ thuyết phục bắt nàng ta."
Bạch Diệp và Lục Khuynh Tâm bàn bạc một hồi chia nhau ra hỏi những người có mặt ở trong phủ, hắn có hơi do dự không biết nên lưu y lại phụ Nhuận Thành lo liệu thuốc thang hay là nên mang y theo. Mà lúc này Thanh Hồn đang đứng bên bàn trang điểm suy nghĩ cái gì đó rất chăm chú..
"Ngươi đang nghĩ gì?"
"Ta đang nghĩ...những lúc chúng ta tìm được chút tin tức về Bì Tuấn thì y như rằng có chuyện khác chen ngang cản trở, thật trùng hợp."
Hắn ngớ người:"Hình như đúng là vậy.."
"Mà thôi đi, ta theo người đi hỏi cung ở đây thêm một lúc ta điên mất."
"Tối qua, Doãn công tử làm gì?"
Chân mày Doãn Minh Hiểu hơi nhếch lên:"Không phải cùng các người nói chuyện đến khuya Nói nhảm một hồi có thể tìm ra hung thủ sao? Ta đã nói muốn về phòng sớm..biết đâu đã không xảy ra chuyện."
"Sau đó...?"
"Đừng hỏi...tóm lại là ta ở trong phòng không đi đâu cả. Các người điều tra thế nào thì kệ không có bằng chứng thì đừng phiền tới ta."
Lục Khuynh Tâm thấy kỳ lạ...
Y nói:"Đúng là hôm qua về sớm thì đã không có chuyện."
Hai người sang phòng Công Tử Tiếu:"Hôm qua người sau khi nói chuyện liền về phòng?"
"Đêm qua ta vừa đến đã vào phòng ngủ sớm...không cùng mấy người nói chuyện."
Hắn bóp trán:"Ta quên mất."
"Vậy..có nghe thấy tiếng động gì lạ không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721397/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.