Ánh mặt trời buổi sáng thật đẹp, Ngọc Uyển vừa xuống đã nhìn thấy mẫu thân đứng đợi nàng trước cửa, nàng cười khúc khích lao tới ôm chầm lấy người.
Nam phu nhân cười hiền từ:"Vẫn lanh chanh như cũ, sắp gả chồng rồi mà không điềm đạm được chút nào cả."
Nàng le lưỡi làm mặt quỷ:"Đại tỷ đâu rồi ạ?"
"Lại rong ruổi đi đâu rồi, hai hôm trước còn gửi được bức thư nhà nhắn bình an. Thật là...không ai muốn ở lại với bà già này hết."
Đường vào vườn hoa rộng thênh thang, Ngọc Uyển tíu tít mãi, trong hoa viên trồng rất nhiều hoa hạnh, cành lá tươi tốt đan xen vào nhau nhìn từ xa như rặng mây bồng bềnh, đứng dưới tán cây dù nắng gắt đến đâu cũng trở nên dịu mát như ánh trăng. Mỗi khi mùa xuân tới nàng và tỷ tỷ thường ngồi dưới tán hoa hạnh đọc sách ngâm thơ chỉ cần nghĩ đến đã thấy tâm tình khoan khoái.
Nam Phu Nhân vuốt tóc con gái:"Mà thôi, các con cũng chỉ có ngần ấy thời gian để vui chơi thôi. Sau này lấy phu quân, nhà ta tuy không đến nỗi để con lấy phu quân chịu khổ nhưng mà lầu son gác tía cũng không chắc mang lại niềm vui, chẳng có gì bằng cuộc sống tự do cả."
"Mẫu thân, người đang nói gì vậy?"
Mắt bà cay cay:"Không có gì,..ngày mai ta cùng con đi dâng hương, đi dạo cảnh xuân bên ngoài một lát, còn Nam Bình, cứ để nó lén đi chơi thêm đi."
"Vâng." Không hiểu sao nàng thấy mẫu thân nay là lạ:"Chắc là tỷ ấy ôm đàn tỳ bà đi hát khúc rồi, không chừng đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721367/chuong-71.html