"Ta mua ba cái, ngươi phải tự biết để lại ta một cái chứ?"
Lục Khuynh Tâm ngồi bên bờ hồ nghịch lọn tóc của y, liếc y ăn gần hết bánh rán, trừng mắt:"Sao ngươi nhỏ mà ăn nhiều vậy hả?"
"Ta ăn luôn cho hai người mà."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Không có ý gì cả, người lôi ta ra đây ta sợ người trong bộ lạc nói chúng ta thông đồng, như vậy con đường sống khó khăn mới có được cũng bị người hại chết, ta phải moi chút lợi ích từ người mới bình tâm được." Nói rồi y lại rũ mắt tỏ ra thê thảm đáng thương.
Hắn thoải mái nói:"Lát ta lại mang ngươi nhét lại chỗ cũ, yên tâm không ai phát hiện ra đâu. Bây giờ không khí trong lành ra ngoài hít thở đỡ hơn ở đó nhìn thái độ của mấy người đó, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác."
"Huynh đệ của người còn bị giam đó, đúng rồi, không nghe thấy Hoàng Tuyên bát nháo?"
"Thế ngươi nghĩ nàng ta đang ở đâu."
Y hừ một tiếng, cắn nốt cái bánh rán còn lại:"Đồ mê trai."
"Hiếm có cô nương nào lại phóng khoáng hào sảng như cô ấy, nghĩ gì làm nấy không sợ ánh mắt của người ngoài."
Nghe thế Thanh Hồn có chút buồn cười.
"Chuyện của Thành Kính có chút kỳ quái, ta không tin đệ ấy có thể nhầm lẫn yêu tà với người thường, bùa chú đệ ấy luyện có linh tính nếu như người dùng nó không bị điên làm ảnh hưởng đến nó, sẽ không có chuyện nhầm lẫn."
"Biết đâu do sương mù làm nảy sinh ảo giác."
"Nếu bùa chú không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721366/chuong-70.html