Thanh Hồn yên lặng quấn băng trắng cho hắn, từng vòng từng vòng vừa chậm rãi vừa hết sức kiên nhẫn, hắn càng nhìn đầu óc cũng quay cuồng theo từng vòng, đưa tay nắm cổ tay y ngăn lại:"Đừng có quấn nữa."
Y nới lỏng băng ra, hỏi:"Sao thế ta siết chặt quá hả?"
Hắn cười gượng:"Ngươi quấn sắp thành giò heo rồi." Hơi nóng trong người hắn chưa tan, nơi quấn băng nóng y như bị khối sắt nóng in hằn lên:"Để ta tự làm được, sao ngươi không thắp lại nến hả?" Mồ hôi thấm ướt áo trong bóng tối không khí ám muội vô cớ:"Tối mù mắt thế này thấy đường đâu mà băng."
"Sao người căng thẳng vậy, chỉ là lười thắp đèn thôi mà." Y sờ mắt mình:"Mắt ta hơi đau thắp đèn sáng quá chịu không nổi." Y nhìn hắn nở nụ cười quái đản:"Sao trong người cứ như thiếu nữ thủ thân như ngọc thế?"
Lục Khuynh Tâm cười khan, ánh mắt y nhìn xuyên thấu tâm tư đen tối của hắn, hắn hơi miễn cưỡng mở lời:"Ta sợ ngươi hạ độc trong thuốc đó." Hắn tưởng mình giỏi che giấu tâm tư thế mà giờ phút này cứ cảm thấy bản thân trần trụi tìm cách bỏ trốn.
Y cười rộ lên:"Công tử mơ tưởng rồi, mắt của ta đâu có kém như vậy."
Hắn nói:"Ta nói là hạ độc mà nhỉ, ngươi nghĩ đi đâu thế nhỉ?" Cảm thấy đã vớt lại một chút phong độ, ngữ khí cũng tự tin hơn hẳn:"Nếu không có lòng dạ đen tối sao ngươi cứ nghĩ đến những chuyện gì đâu thế?"
"Ý ta là, không phải ai ta cũng tốn công ra tay hạ độc đâu..ta làm gì cũng có quy tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164544/chuong-30.html