Sau khi tắm sạch bùn dơ trên người, Lục Khuynh Tâm giúp y lau mớ tóc đen:"Ngươi không đi xem thi thể thật à?"
Thanh Hồn uống bát canh nóng không có hứng thú trả lời.
Loay hoay bên ngoài nấu nước tắm rửa, nấu canh, lúc này bình minh đã bắt đầu lên rồi, Thanh Hồn cúi đầu thổi canh nhìn ôn hòa như gió xuân, hắn bất giác nói:"Ngươi rất giống người quen của ta." Một người mà ta rất quý trọng, yêu thương, lời còn chưa nói đã rời xa ta mãi mãi, ánh trăng này ta vẫn giữ trong lòng lưu giữ một tia sáng sạch sẽ nhất thế gian này.
Y nâng bát canh lại uống thêm một ngụm che giấu khóe môi cười:"Ta nghĩ, ta biết người đó là ai.."
Vậy sao, mưa gió bão táp năm đó vẫn rơi vào tim, lồng ngực hắn lạnh dần đi, ánh sáng le lói rọi vào phòng, thứ ánh ban mai êm dịu đó có một mầm non đang lú dần lên, bừng nở:"Thanh Hồn, cùng ta đến Dao Sơn đi."
Thanh Hồn ngẩng đầu, ánh mắt mông lung sâu thẳm, ngưng tụ lại thành thứ gì đó rất mơ hồ, trên đời này chỉ có mình y biết đó là gì, và cả đời này e là chẳng bao giờ có cơ hội nói ra.
Thời tiết mùa xuân tươi đẹp dễ chịu, trong phòng cũng rất ấm cúng, Thanh Hồn đặt chén canh xuống bàn:"Được."
Đưa linh cửu người mất kia về Dao Sơn phải đi ngang qua thành Thời Cảnh, nhà của Lục Khuynh Tâm ở trong thành này, đoàn người chọn nơi này làm nơi nghỉ chân. Thanh Hồn xoay xoay nhành liễu trong tay chỉ về hướng hoa viên:"Ta chọn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164545/chuong-31.html