Sau khi trở về, Lục Khuynh Tâm dù không muốn tò mò chuyện người khác, ngồi nên cạnh y hồi lâu vẫn không nhịn được quan tâm:"Lần trước ngươi nói đến người con gái thích hải đường là thật sao? Nếu thật sự là muội muội trong nhà, ngươi cần gì phải nhớ thương đau lòng."
Y nghe vậy, lắc đầu:"Người đó, thật sự là muội muội ruột của ta."
"Ta không biết tại sao ngày đó ngươi lại ở bên ngoài không đến dự nhưng mà...ngươi còn vô số lần có thể gặp gỡ, vô số lần bù đắp. Không phải sinh li tử biệt, cũng không phải trọn kiếp không thể gặp lại, cần gì phải..." Hắn không phải người trong cuộc những lời khuyên răn mà y không thể mở lòng cũng vô ích:"Ta cũng từng cảm thấy tiếc nuối vì không thể về kịp nhìn thấy Trạch Dương lần cuối, cả đời này ta nợ đệ ấy một mạng không thể trả lại, cũng nợ đại ca một người đệ đệ ngoan, nợ hai tiểu muội nhà họ một người ca ca tốt, nhưng mà...ta nghĩ Trạch Dương cũng không muốn ta mãi ôm tiếc hận." Thay vào đó ta nên đòi lại từ Hồng Thiếu Hoài, ân oán giữa họ một lời không nói hết:"Ngươi còn có thể về thì về nhà đi, đại ca ngươi cũng không phải vô tình với ngươi.."
Y ngớ ra một lúc, cười đau xót trong lòng, Liễu Nguyên Hồng không phải vô tình nhưng Thanh Hồn đã chết. Người đã chết trong một buổi chiều mưa tầm tã, bên động băng, y tỉnh dậy liền biết cái tên Thanh Hồn này mãi mãi chết đi không ai hay, không phải thế gian vô tình mà là do lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164543/chuong-29.html