Thanh Hồn thấy án mạng đã xong, thu dọn quần áo đi cùng Hoàng Tuyên rời đi, còn chưa nói rõ chuyện Kim Giao Thoa thất bại cho Giang Khách biết, không chừng hắn lại làm ầm lên, lúc ngang qua một một đình viện qua nhìn thấy hoa lê trắng như mây, gió từ mặt hồ lành lạnh thổi hương tới thấm nhuận lòng người, y ngẩng đầu lên nhìn hít sâu hương thơm vào phổi, trên bản đề: Tuyết Lê Hoa Âm Kí.
Đúng là một nơi rất đẹp, cảnh sắc bên trong cũng rất thanh nhã, khuất trong ngàn cánh hoa là một đình đài khá cao, đang nhìn chợt thấy mặt phớt lạnh, hóa ra là trời nổi cơn mưa phùn. Có điều y không thấy ướt lắm chỉ có gió mưa tạt qua gò má, hơi ngẩng đầu nhìn thấy Lục Khuynh Tâm đang cầm ô đứng bên cạnh, hắn có chút ngậm ngùi nói lời xa xăm:"Hoa đậu trên cành còn chưa nở rộ, trận mưa này chỉ mong đừng quá vô tình, xé nát cảnh xuân, vùi dập người lữ khách yêu mến hoa."
Thanh Hồn cười cười:"Hoa lê trong mưa là thắng cảnh nhân gian, mưa xuân êm dịu, hờn giận vu vơ, cánh hoa ướt lệ cũng chỉ mong lúc nở có thể rực rỡ, lúc tàn gây nhớ thương. Lục công tử nói lời đa sầu không lẽ bị nữ nhân nào bỏ?"
Lục Khuynh Tâm không thèm đáp lại sự trêu chọc của y, hỏi:"Ngươi thích mưa?"
Thanh Hồn cẩn trọng suy nghĩ:"Không thích lắm, sình bùn khắp lối chẳng biết đường trở về."
Đệ rất thích mưa, tắm mưa cũng rất mát, âm thanh khi mưa rơi xuống rơi trên lá chuối tây rất êm, đêm tối nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164542/chuong-28.html