Thanh Hồn nhanh chân tháo chạy, tâm tình y rất đắc ý, vì sự vui mừng đang nhảy múa trong bụng mà những bước chân hùng hồn như voi, y cư nhiên chệch choạch ngã nhào. Vốn là, phòng Lục Khuynh Tâm ở trên tầng lầu, lan can khá cao, mà chân y khá...ừ đấy...nghĩ sao cũng không thể vì bất cẩn mà ngã xuống dưới được. Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ của y, ông trời lại chẳng chịu chiều ý người chỉ trong chớp nhoáng đã thấy cả người tê tái lan ra, người cứ rơi tự do xuống dưới.
Lục Khuynh Tâm cứ đinh ninh rằng Thanh Hồn đang luyện một loại võ công 'tuyệt thế', mà dù không thật sự 'tuyệt thế' như y nói thì mấy cái mèo cào cũng phải làm được chứ, hắn nhìn thấy chuỗi hành động đó, nghe thấy chuỗi âm thanh đó cũng chỉ chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra.
Nghe ra tiếng "phịch" rồi tiếng ngói vỡ, hắn thò đầu ra nhìn, trên mái nhà lầu dưới trượt dài một tầng ngói, Thanh Hồn ở dưới đất ôm chân có mình khóc ròng.
Thôi xong rồi....
Chân bị thương vừa mới có dấu hiệu lành lại không lâu, bệnh vừa mới vừa có chút khởi sắc, còn chưa kịp ăn mừng vui vẻ đã phải tiếp tục ăn giò heo. Còn cả cánh tay 'y thuật cao minh' đáng giá ngàn vàng cũng răng rắc kêu lên báo hiệu chủ nhân phải tốn tâm tốn sức với nó. Lòng Thanh Hồn quặn đau như cắt nhìn những người đang chạy ra nhìn mình bằng ánh mắt thích thú, có người hoài nghi, có người tò mò rốt cuộc y 'giáng' từ trên trời xuống làm gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/164541/chuong-27.html