Sở Minh Thành chưa từng bị ai đối xử như vậy, tức giận siết chặt nắm đấm bỏ đi. Hắn không muốn phí thời gian với loại con gái ngạo mạn, ngu xuẩn này. Sở Thi Hàm còn chưa tìm được, nhưng chắc chắn liên quan đến cô ta.
Sở Minh Thành quay người đi cũng không quên liếc nhìn khinh bỉ Tống Mịch 1 cái.
Đến khi Sở Minh Thành tìm được Thi Hàm, sắc mặt cô ta đã trắng bệch, bụng cũng chứa đầy nước biển.
Ngạo Đường thích yên tĩnh nên về phòng nghỉ ngơi, Mặc Hoành thì không đi cùng cô, nàng đang điên cuồng tu luyện.
Chỉ có Thuyết Thư là cùng Tống Mịch đi thử hết các món ngon trong bàn tiệc. Trong tay đang cầm cái đùi gà chiên, vừa cắn được một miếng, Tống Mịch đã bị một lực lớn xô mạnh vào bàn tiệc trước mặt, nếu không có Thuyết Thư phản ứng nhanh nhạy kéo cô lại, Tống Mịch đã xác định sẽ đập mặt vào đĩa thịt gà trước mặt.
Thuyết Thư đi thêm giày cao gót, chiều cao m8 ngẩng đầu khó chịu nhìn Sở Minh Thành cao m9.
“Sở nhị thiếu gia, động thủ với con gái không phải là việc mà người đàn ông lịch sự nên làm đâu”
Sở Minh Thành mặt đầy phẫn nộ, nhưng vì nhiều người nhìn nên kìm nén cơn giận trong lòng nhưng lời nói vô thức mà tràn đầy hung ác.
“Thi Hàm là cô làm?”
“Đúng” – Tống Mịch thản nhiên, vừa nhai vừa đáp lại, bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng không biết lấy từ đâu ra.
Sở Minh Thành nghiến răng ken két, nếu ánh mắt có thể giết người chắc chắn Tống Mịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773951/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.