Tống Mịch hất tóc quay lại, 2 tay dựa vào lan can, sự kiêu ngạo như trời sinh, không coi ai vào mắt, cô chỉ đứng đó những người còn lại đều là phù du.
Cô lướt nhìn vài cái đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Sở Thi Hàm khoảng 24, 25 tuổi, toàn thân toát lên sự kiêu ngạo, sắc sảo, thông minh không để ai vào mắt.
Đúng là người Sở gia, thần thái, khí chất này đúng là không phải ai cũng có, vô cùng ngạo mạn, nhìn người bằng nửa con mắt.
Tống Mịch hắng giọng nói, ngữ điệu chàn đầy sự ghét bỏ.
"Có ý kiến thì xin phép phát biểu, đừng có chen ngang lời tỏ tình của bà đây"
"Kiến thức nông cạn, tự kiêu, ngạo mạn. Nhắc nhở một chút, loại người như cô không sống được quá lâu"
"Dù sao cũng lâu hơn cô"
Sở Thi Hàm đen mặt, nhìn sang Ngạo Đường bên cạnh dửng dưng nghịch tóc Tống Mịch.
"Em trai quản cho tốt người của mình, không là ngày nào đó liền nhận được đầu của cô ta gửi tới nhà."
"Tôi cứ thích để cô ấy vô pháp cô thiên như vậy đấy"
"Đúng là xuất thân thấp kém thì đầu óc cũng chỉ như vậy"
Chát
Sở Thi Hàm trợn mắt nhìn Tống Mịch, đưa tay ôm một bên má ửng đỏ, không thể tin nổi Tống Mịch vậy mà dám đánh cô ta.
Sở Thi Hàm nghiến chặt răng, nắm lấy tay Tống Mịch siết chặt, định bẻ gãy tay cô giáo huấn một chút. Nhưng Tống Mịch cũng bắt lấy cô tay cô ta, xoay người hoàn mỹ thực hiện một cú vật qua vai, không có động tác thừa.
Sở Thi đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773950/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.