Tần Y Hân ngừng cười, căm phẫn trừng mắt nhìn Tống Mịch, lấy con dao trên bàn đâm về phía cô, miệng la hét.
"Cô đi chết đi"
Tống Mịch bị 2 tên cao to giữ chặt tay, nên dùng chân đá bay con dao về hướng khác, thở dài.
"Chả có tí sáng tạo nào cả, có gì hay hơn không?"
Tần Y Hân điên cuồng lấy đồ trên bàn ném vào Tống Mịch, gào lên nhưng cô đều dùng chân đá bay tứ phía, từ đầu đến cuối không một tí sức mẻ.
2 tên đàn ông giữ tay Tống Mịch thì bị mảnh sành vỡ cứa một vết vào mặt, có vẻ đã mất kiên nhẫn với cách hành xử của Tần Y Hân.
Tống Mịch đùa giỡn 5 phút thấy chả có gì thú vị, liền vùng tay ra khỏi 2 tên cướp biển, xoay cước tung thẳng thái dương bọn họ.
Tống Mịch còn chưa dùng hết sức 2 tên kia đã bị đá bay xa 4 m. Đám cướp biển thấy thế liền kích động đồng loạt giơ súng về phía cô nhưng Tống Mịch đã biến mất.
Từ trên không trung, cô đáp xuống giẫm lên đầu tên thuyền trưởng, khẽ cử động chân, tên kia đập người vào thành sân khấu, thổ huyết.
Tống Mịch 2 tay xách váy, đôi chân nhỏ nhắn di chuyển thanh thoát, nhẹ nhàng xử lí từng tên cướp biển.
Nhìn cô không giống đang đánh nhau mà là khiêu vũ một đoạn nhạc cổ điển thanh lịch. Mỗi bước chân uyển chuyển như bay lượn trong gió, phóng khoáng tự do, từng cử động hoàn hảo không động tác thừa đầy sức mê hoặc.
Thân váy lay động theo từng bước nhảy, như đại dương mênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773952/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.