"Cố Trường Ca ngươi thật hèn hạ vô sỉ, không chỉ cướp đi Thanh Ca của ta, bây giờ lại dám đánh chủ ý lên sư tôn ta ."
Sắc mặt Diệp Trần vô cùng khó coi.
Thậm chí có chút vặn vẹo, vô cùng phẫn nộ, tức giận mắng.
Hắn theo bản năng cho là Cố Trường Ca đang đánh chủ ý lên sư tôn hắn, căn bản là không nghĩ tới chuyện châm ngòi ly gián.
Nhất là đối với Diễm Cơ, hắn còn có một loại tình cảm không nói rõ được.
Ngày thường coi nàng như sư tôn.
Nhưng trong tâm lại coi nàng như thuộc về mình, độc chiếm của riêng mình, không cho người khác động vào.
Lúc này bị Cố Trường Ca nói như thế, phẫn nộ cùng hận ý mấy ngày qua cơ hồ đều bạo phát.
"Hả? Cướp đi Thanh Ca của ngươi, cái nồi này Cố mỗ không đội nổi a."
Nghe thấy Diệp Trần tức giận mắng, Cố Trường Ca không ngạc nhiên chút nào, ngược lại nhẹ nhàng mà cười một tiếng.
"Nên biết từ đầu tới đuôi, tất cả đều là chính nàng tự nguyện, ta không hề bắt ép Tô Thanh Ca. Ngươi không nên hiểu lầm ta chứ? Mặt khác lời ta vừa mới nói, xin hỏi Cố mỗ nói sai chỗ nào?"
"Người đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Đây là định luật sinh tồn của vạn vật trên thế gian này."
"Ngược lại ngươi nếu quả thật muốn tốt cho sư tôn ngươi thì không nên làm chậm chễ nàng , ngươi thật sự cho rằng một sợi tàn hồn có thể trường tồn ở thế giới này sao?"
Từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-troi-sinh-da-la-nhan-vat-phan-dien/3456968/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.