Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
Trong đại lao tối tăm ẩm ướt. Diệp Trần tóc tai rối bù, vô cùng chật vật. Cũng chỉ có bản thân hắn mới biết ba ngày này hắn sống như thế nào. Không có người để ý, cũng không có ai tiến đến kiểm tra, dường như bị mọi người vứt bỏ vậy. Trong lòng hắn hận Cố Trường Ca thấu xương, hận không thể băm hắn thành trăm ngàn mảnh. Bất quá hiện tại Diệp Trần khϊếp sợ không gì sánh nổi. Bởi vì hắn gặp được người hắn thống hận nhất, cũng là người hắn không muốn gặp nhất. "Cố công tử dựa theo phân phó của ngài, Diệp Trần trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị giam giữ ở đây." Một vị đệ tử dẫn đường cho Cố Trường Ca. Cố Trường Ca đi ở phía sau, chậm rãi tiến vào nơi này. "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi." Cố Trường Ca biểu tình đạm mạc, gật gật đầu nói với vị đệ tử này. Bây giờ mới có thể cẩn thận đánh giá dáng vẻ hiện giờ của Diệp Trần. Có thể nhìn ra được trong ba ngày bị giam giữ ở đây, Diệp Trần cũng sống không tốt. Thái Huyền thánh địa để lấy lòng mình. Thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không đưa cho Diệp Trần. Khí vận chi tử đang yên đang lành thành bộ dạng chật vật như thế này, kể ra cũng rất đáng thương. Đương nhiên, Cố Trường Ca không chút thương hại nào. Dù sao nếu sau này Diệp Trần có năng lực, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. "Cố Trường Ca, ngươi tới nơi này làm gì?" Diệp Trần lớn tiếng quát hỏi , cảm nhận Cố Trường Ca đến đây chắc chắn không có ý tốt. Hắn theo bản năng cho rằng Cố Trường Ca tới gϊếŧ hắn. "Ta tới nơi này đương nhiên là tới gặp ngươi." "À, không đúng, là tới gặp sư tôn của ngươi." Cố Trường Ca mỉm cười. Hơn nữa thẳng thắn chỉ ra bí mật của Diệp Trần. "Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu ngươi có ý gì." Mặt Diệp Trần không khỏi biến sắc, trong lòng cả kinh cùng có chút luống cuống. Cố Trường Ca sao lại biết chuyện về sư tôn của hắn? Bí mật này ngoài hắn ra không có người thứ hai biết được. Nhất thời cả người hắn có chút lạnh. Mình ở trước mặt Cố Trường Ca chẳng khác gì con kiến hôi , không có chút bí mật nào. "Đừng giả vờ nữa, dáng vẻ này của ngươi còn muốn lừa ai.”Cố Trường Ca cười nhạo, sau đó tiếp tục nói, "Tiền bối chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trốn tránh, dấu đầu lộ đuôi sao, đây không giống phong phạm của tiền bối chút nào a." Cố Trường Ca lúc nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay Diệp Trần. Dáng vẻ này khiến trong lòng Diệp Trần hoàn toàn trầm xuống. Cố Trường Ca không chỉ biết mình có sư tôn, còn biết chỗ ẩn thân của sư tôn. "Cố công tử sao lại làm khó một sợi tàn hồn như ta?" Lúc này, trong chiếc nhẫn của Diệp Trần rốt cục vang lên một câu thở dài sâu kín. Âm thanh như tiếng trời, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ. Tiếp đó trước mắt hắn xuất hiện một chùm ánh sáng đỏ. Một bóng người mờ nhạt trong chiếc váy đỏ xuất hiện trong khoảng không. "Sư tôn?" Diệp Trần không khỏi biến sắc, không nghĩ tới sư tôn của mình lại chủ động hiện thân. Điều này khiến trong lòng hắn có chút ẩn ẩn cảm giác bất an. "Ồ, thì ra tiền bối có dáng vẻ như này." Cố Trường Ca thần sắc trên mặt không đổi. Vốn cho rằng sư tôn thần bí này là một vị lão gia gia, không nghĩ tới lại là mỹ nhân sư tôn. Đôi mắt màu đỏ, dung nhan tuyệt mỹ. Trong lòng hắn không khỏi than một tiếng. Vận đào hoa của tên Diệp Trần này thực không tồi. Sư tôn ngươi thật đẹp, nhưng rất nhanh sẽ về tay ta thôi. "Không biết Cố công tử đến đây, là có chuyện gì cần nói?" Diễm Cơ nhẹ giọng hỏi, giọng nói có chút lạnh nhạt, nàng sở dĩ hiện thân cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ. Cố Trường Ca nếu như đã phát hiện sự tồn tại của nàng, đương nhiên có thủ đoạn bức bách nàng hiện thân. Vậy sao không dứt khoát tự mình chủ động hiện thân đi. "Cũng không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ đến phía sau Diệp Trần có cao nhân tương trợ, có chút tò mò, nên muốn đến xem là người như thế nào thôi." Cố Trường Ca tự nhiên trả lời nói. Ít nhất mặt ngoài không ai nhìn ra hắn thực sự đang nghĩ gì. Diễm Cơ cùng Diệp Trần cũng không ngoại lệ. Diệp Trần dù sao một lòng cho rằng Cố Trường Ca không có ý tốt. Ánh mắt mang theo hận ý cùng sát khí nồng đậm. Diễm Cơ cũng không rõ ý đồ thực sự của Cố Trường Ca là gì, chỉ có thể âm thầm cảnh giác trong lòng. " Cố công tử hiện tại đã gặp được rồi. Ta cũng chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi, không tính là cao nhân gì." Diễm Cơ thanh lãnh đáp lại . "Có thể dạy dỗ kẻ ngu ngốc như Diệp Trần có được thành tựu như bây giờ, tiền bối cần gì phải khiêm tốn?" "Chuyện minh châu phủ bụi trần từ xưa đến nay đều có. Cái gọi là chim khôn lựa cành cao mà đậu, hiền thần biết chọn chủ công mà phụng sự." "Tiền bối ở lại bên người Diệp Trần, chẳng phải là nhân tài không được trọng dụng sao?" Cố Trường Ca tùy ý nói ra, tươi cười hiển lộ vài phần chân thành. Hắn âm thầm thử ra tay cướp đoạt chiếc nhẫn của Diệp Trần, nhưng vừa mới tính toán trong đầu, liền cảm giác được một cỗ nguy hiểm ập tới. Thầm mắng một tiếng khí vận chó má. Bất quá trên mặt vẫn tỏ ra bình thường như không chuyện gì xảy ra. "Cố Trường Ca ngươi mắng ai là kẻ ngu ngốc. . ." Lời này lập tức khiến mặt Diệp Trần biến xanh. Ngay trước mặt hắn, không kiêng nể gì nói với sư tôn hắn như thế. Cố Trường Ca này thật sự vô sỉ đê tiện! Nhưng mặt khác, Diệp Trần lại hoảng sợ. Hiện giờ sư tôn chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Nếu quả thật nàng bỏ hắn mà đi, sẽ xảy ra chuyện gì? Hắn quả thực không dám tưởng tượng. Cố Trường Ca nói vậy khiến Diễm Cơ cũng có chút sửng sốt. Mặc dù Diệp Trần đôi khi có chút ngu ngốc, nhưng hắn còn có những phương diện khác như phẩm chất, kiên nghị, dũng cảm, ngoan cường vân vân. Hơn nữa Diệp Trần có ơn đánh thức nàng, nàng không thể bởi vì mấy câu nói đó liền bỏ hắn mà đi. Vậy những lời này của Cố Trường Ca là có ý gì? "Châm ngòi ly gián?" Sắc mặt Diễm Cơ không khỏi có chút biến sắc, rất nhanh phản ứng lại, có thể đây mới là mục đích thực sự của Cố Trường Ca. Bất quá nàng có thể nhìn ra điều này, Diệp Trần lại không nhất định nhìn ra được. Kết quả là đúng như những gì Cố Trường Ca nói Diệp Trần là kẻ ngu ngốc.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau