Ta thấy thân thể Phan di nương cứng đờ trong giây lát, sau đó ta cười nói: "Chết thì không cần, trời cũng đã tối rồi, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, ngươi thấy sao?"
Phan di nương yếu ớt gật đầu lia lịa: "Đại tiểu thư nói phải, Đại tiểu thư nói phải."
"Vậy, ta ở đâu?"
Phan di nương ấp úng nói: "Đại tiểu thư đã trở về, lại là đích nữ duy nhất trong phủ này, theo quy củ phải ở viện Anh Dao. Nhưng nhiều năm trước Vương gia rộng lượng, đã ban viện Anh Dao này cho đứa con gái bất tài của ta. Bây giờ đa số các viện cũng đã xuống cấp, chỉ có Tu Trúc viện tạm thời có thể ở được, nhưng sẽ chịu thiệt Đại tiểu thư—"
Ta tiếp lời: "Ta không thiệt."
Trên mặt Phan di nương lập tức nở nụ cười: "Biết ngay là Đại tiểu thư người…"
Ta lại cắt ngang lời nàng ta: "Ta sẽ ở viện Anh Dao."
Mắt Lạc Ngọc Thư trợn tròn: "Ngươi ở viện Anh Dao vậy ta ở đâu?"
"Vậy thì chỉ có thể để ngươi chịu thiệt ở Tu Trúc kia thôi."
Phan di nương cũng lắp bắp nói: "Nhưng trong viện Anh Dao toàn là đồ của Ngọc Thư, người sợ là sẽ không quen."
"Xem ngươi nói kìa, theo lễ nghĩa, ta và Lạc Ngọc Thư cũng coi như là tỷ muội, giữa tỷ muội với nhau, đồ của nàng ta, ta sao có thể không thích?"
Phan di nương đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Cũng được, vốn dĩ là nên như vậy, viện Anh Dao này vốn là của Đại tiểu thư, Ngọc Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trieu-trieu/3735643/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.