Ta bật cười: "Ta ở trong nhà mình thì bị bắt nạt thế nào được?"
Triệu Tử Quý cũng cười, lúc đó ánh lửa sau lưng hắn mờ nhạt, khói đặc cuồn cuộn, trên mặt hắn ánh lên tia sáng yếu ớt: "A tỷ, nếu có ai bắt nạt tỷ, tỷ cứ đốt lửa lên, để ta nhìn thấy, ta sẽ đến đón tỷ."
Ta đẩy hắn một cái, phẩy tay gọi đám ám vệ xuống.
Tiểu nha đầu vỗ ngực, nước mắt lưng tròng: "Thật tốt quá, vậy là không phải c.h.ế.t rồi."
Sau khi Triệu Tử Quý rời đi, Lạc Ngọc Thư rõ ràng đã bình tĩnh lại.
Vừa rồi phát điên thì cứ phát điên, chỉ nói không biết ta là ai, ném vào lửa thiêu c.h.ế.t là xong, đám hạ nhân hôm nay nên g.i.ế.c thì g.i.ế.c sạch, còn lại nàng ta tự có cách nói.
Nhưng bây giờ, Triệu Tử Quý xông vào, đã nhìn thấy người, lại còn nói ra những lời đó, chuyện này không thể làm như vậy được nữa.
Thế là, Lạc Ngọc Thư nở nụ cười nói: "Hạ nhân ngu xuẩn, vừa rồi cũng không nói rõ ràng, ta còn tưởng là tiểu thư nhà ai, hóa ra là A tỷ.
"Trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt, ta không nhận ra A tỷ, mong A tỷ đừng trách.
"Người đâu, kéo nha đầu bên cạnh A tỷ ra ngoài đánh chết! Để cả phủ trên dưới đều nhìn cho rõ, sau này nên nói chuyện thế nào, làm việc ra sao."
Động đến ta, đám hạ nhân kia không dám.
Nhưng động đến một tiểu nha đầu, bọn họ không có nhiều đắn đo như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trieu-trieu/3735642/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.