“Đều như nhau thôi, đốt hay nhổ, chung quy đều là kết cục biến mất.”
Nha hoàn hoảng loạn đến mức luống cuống tay chân: “Người không sợ Phan di nương và tiểu thư sau này gây phiền phức cho người sao?”
“Nói đến đây từ nãy đến giờ ta đã cảm thấy kỳ lạ.” Ta chỉ vào mình nói, “Ta là tiểu thư.”
Lại chỉ vào Dao Anh viện cách đó không xa nói, “Kia cũng là tiểu thư.”
“Bên trái một tiểu thư, bên phải cũng là tiểu thư, gọi như vậy các ngươi phân biệt được sao?”
Nha hoàn thấy xung quanh toàn là người đang hỗn loạn dập lửa, bèn nhỏ giọng ghé vào tai ta nói: “Ngọc Thư tiểu thư chưa được ghi vào gia phả hoàng tộc, lại không thích mọi người gọi nàng ấy là Lạc tam tiểu thư, nên chỉ bảo mọi người gọi là tiểu thư.”
Nhìn ta một cái rồi lại nói: “Trong phủ này không nhắc đến người nhiều, lại chỉ có một mình Lạc tam tiểu thư là chủ tử, lâu dần liền thành cách gọi như vậy.”
Họ Lạc?
Khó trách phụ thân ta không hề nhắc đến chuyện ông ấy lại sinh thêm một đứa con.
Ta còn tưởng là bao nhiêu năm nay chỉ lo mắng ta mà quên mất chuyện này.
Ta kéo nha hoàn đứng trước đống lửa, ánh lửa nóng bỏng chống lại cái lạnh lẽo ập đến cùng màn đêm, trong sự giằng co giữa nóng và lạnh này, ta dường như nhìn thấy tận mắt một đám cháy nhiều năm trước.
Mẫu thân ta ở thế giới này, lúc đó để tranh thủ thời gian cho ta, đại bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trieu-trieu/3735641/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.